XÂY ĐẮP HẠNH PHÚC CỦA MÌNH TRÊN NỖI ĐAU CỦA NGƯỜI KHÁC
Thấy Hoắc Vi Vũ về, Duật Nghị bối rối đứng dậy, giải thích: “Tại anh ta làm tôi bị đau nên tôi mới như vậy đấy.”
Không phải Hoắc Vi Vũ không hiểu tính tình Duật Nghị. Gã là một cậu ấm điển hình, thích ăn chơi đua đòi, ngang ngược nghịch ngợm, phóng túng tùy hứng, nhưng cũng rất mực đơn thuần thiện lương.
Cô bước tới, nhặt thuốc khử trùng trên bàn trà lên rồi nghiêm túc nói: “Ngồi xuống.”
Duật Nghị nhìn Hoắc Vi Vũ cầm bông băng thì nở nụ cười rồi ngoan ngoãn ngồi xuống ghế sofa.
Hoắc Vi Vũ đã từng học y nên động tác cực kì thành thạo. Cô thấm thuốc khử trùng, bôi lên mặt cho Duật Nghị.
Thuốc khử trùng mát lạnh làm gã thấy trên mặt thoải mái hơn nhiều, và hơi thở nhẹ nhàng ngọt ngào của cô phất qua mặt hắn hệt như gió xuân.
Khi nhìn Hoắc Vi Vũ ở khoảng cách gần như vậy, Duật Nghị mới nhận ra cô xinh đẹp biết nhường nào. Từng đường nét trên gương mặt cô đều cực kì hợp gu thẩm mỹ của gã, và quan trọng nhất là tất cả đều thuần tự nhiên.
Lòng bồn chồn ngứa ngáy thôi thúc gã muốn hôn cô, hôn lên từng tấc da thịt ấy…
Sau khi khử trùng cho vết thương của Duật Nghị, Hoắc Vi Vũ lấy thuốc mỡ Cố Hạo Đình cho từ trong túi ra, dùng ngón trỏ quệt một ít, bôi lên cho gã.
“Hoắc Vi Vũ, cô đẹp quá.” Duật Nghị cười nói.
Hoắc Vi Vũ thoáng nhìn Duật Nghị, sau đó xé băng dán vết thương, dán lên giúp gã rồi nói với vẻ nghiêm túc: “Tôi thay mặt Cố Hạo Đình xin lỗi anh.”
Hoắc Vi Vũ làm thế này chẳng khác nào cô đã là vợ của Cố Hạo Đình. Chỉ có cha, mẹ, vợ, con của một người mới có thể đứng ra xin lỗi thay cho người đó mà thôi.
Duật Nghị bỗng thấy không thoải mái, cứ như có lưỡi dao sắc đang róc thịt gã vậy. Sắc mặt gã sa sầm xuống: “Cô cũng cảm thấy hắn làm vậy là sai, phải không?”
“Đối với anh, anh ấy cư xử như vậy là không đúng, nhưng với tôi thì hành động ấy lại là bảo vệ và yêu chiều.” Hoắc Vi Vũ nói với vẻ chân thành và nụ cười nở rộ trên gương mặt: “Tôi thích lắm.”
Duật Nghị: “…”
Gã cảm thấy mình rõ là dở hơi. Ban đầu gã muốn nghe Hoắc Vi Vũ nói xấu Cố Hạo Đình cho dễ chịu một chút, giờ thì hay rồi, đã khó chịu sẵn còn khó chịu hơn.
Nguồn : Vietwriter.vn
“Tôi thấy đàn bà con gái các cô toàn xử sự theo cảm tính. Hắn đánh tôi suýt thì liệt nửa người, thế mà cô còn cười, còn bảo thích, có biết tôi ám ảnh tâm lý lắm không? Nụ cười của cô còn sắc hơn cả dao đấy.” Duật Nghị phàn nàn.
“Tôi là bạn gái anh ấy, làm sao có thể đi nói xấu anh ấy với người đàn ông khác được? Đó là hành vi sai lầm, thậm chí xét về mặt tình cảm thì còn là cố tình ra ám hiệu cho người đàn ông khác tiến tới, đùa bỡn tình cảm của người ta nữa. Tôi không muốn khiến cho anh hiểu lầm. Nếu không sau này anh sẽ biết thế nào mới thực sự là “đau như dao cứa”. Nỗi đau ấy… sống không bằng chết. Duật Nghị, tôi coi anh là bạn nên không muốn lừa anh, và cũng không muốn che giấu tình cảm của mình để làm tổn thương anh. Tôi thích hành động của anh ấy, không có nghĩa là tôi không cảm thấy có lỗi với anh. Có điều thân và không thân khác biệt nhau, là người thì ai cũng xuất phát từ ích lợi của chính mình, xin lỗi anh.” Hoắc Vi Vũ bộc bạch chân thành.
“Nghĩa là cô xây đắp hạnh phúc của mình trên nỗi đau của tôi chứ gì?” Duật Nghị trầm ngâm rồi bảo.
“Đau một tí cho vui, có ảnh hưởng gì đến toàn cục đâu nào. Anh cứ xem như một trò đùa, mỉm cười cho qua đi. Anh đơn thuần và lương thiện đến thế, tôi không muốn để anh phải nếm trải nỗi đau lớn lao hơn nữa.” Nỗi thương cảm chợt dấy lên trong lòng Hoắc Vi Vũ.
“Nói cứ như cô từng trải qua đau khổ gì ghê gớm lắm ấy, chắc cô cũng như tôi thôi chứ gì, kể tôi nghe đi.” Duật Nghị nhìn Hoắc Vi Vũ rồi hỏi.
Hoắc Vi Vũ nhoẻn miệng cười, xinh đẹp vô cùng, quyến rũ đến cực điểm, chỉ ngắm nhìn thôi cũng đủ đắm chìm.
Duật Nghị chết chìm trong đôi mắt cô, tim đập như trống nổi. Gã phát hiện ra hình như mình đã sa lầy trong cạm bẫy mang tên cô, không thoát ra được nữa rồi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]