Chương 571
EM DỄ DÃI ĐẾN THẾ LÀ CÙNG
Hoắc Vi Vũ dậy khỏi giường, mở cửa phòng ngủ, Duật Nghị bị đánh thức, ngồi dậy, ngáp ngắn ngáp dài mà hỏi: “Tôi ngủ bao lâu rồi?”
“Mới mấy phút.” Hoắc Vi Vũ đáp.
“Đậu má, thằng ngu nào đến gõ cửa sớm thế? Không để cho người ta ngủ à!” Duật Nghị điên tiết gào lên.
Hoắc Vi Vũ im lặng. Hình như gã còn đến gõ cửa sớm hơn “thằng ngu” ngoài kia mà, bất cẩn chửi luôn cả chính mình rồi.
Chửi xong, Duật Nghị cũng phát hiện ra vấn đề, bèn cười te tởn bảo Hoắc Vi Vũ: “Không tính tôi nhé.”
Hoắc Vi Vũ không để ý đến gã, bật cười bất đắc dĩ rồi ra mở cửa.
Ngụy Ngạn Khang hai mắt đỏ ngầu đứng trước cửa, nhìn cô lom lom rồi chất vấn: “Vì sao em không đến tìm anh?”
“Không cần tìm thì không tìm chứ sao?” Hoắc Vi Vũ lạnh lùng đáp trả.
“Em không muốn biết bà ấy ở đâu à?” Ngụy Ngạn Khang không tin.
Trong ấn tượng của gã, Hoắc Vi Vũ rất mực yêu thương cha mẹ của mình.
Hoắc Vi Vũ nhếch khóe miệng, thản nhiên nói: “Anh tìm được thì nhất định tôi cũng có thể tìm được.”
“Không, em không thể. Nếu không có anh thì em không tìm được bà ấy đâu. Bà ấy không hề ra khỏi nhà, anh chụp được tấm ảnh đó cũng là trong một lần tình cờ thôi.” Ngụy Ngạn Khang nói chắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngai-co-than-men/573669/chuong-571.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.