Chương 504 KẺ TÁM LẠNG NGƯỜI NỬA CÂN, TRÒ HAY BẮT ĐẦU Duật Nghị hớn hở nói: “Cô ngốc à, tôi phá cửa phòng tắm từ lâu rồi, chuẩn bị để nhìn trộm cô tắm đó.” Hoắc Vi Vũ cũng đến cạn lời. “Trong đầu anh ngoài mấy thứ bậy bạ ra không còn gì khác à?” “Bậy nào, có mấy thứ đấy thế giới mới tốt đẹp được. Cục cưng, anh tới đây.” Duật Nghị nhào tới định hôn cô. Hoắc Vi Vũ đẩy đầu gã ra: “Làm ơn đừng có như con cóc bốn chân nữa cho tôi nhờ.” Duật Nghị ngừng một lát, hai mắt sáng như đèn pha: “Kiểu ví von này hay đấy, chưa có ai nói thế với tôi bao giờ. Tiếp đi.” “Anh như thế này, ba anh có biết không?” Hoắc Vi Vũ phát bực. “Cha nào con nấy mà. Tôi học theo ông ấy đấy, cái này gọi là di truyền.” Duật Nghị chẳng hề ngại ngần châm chọc ba mình. “Chắc ông ta sẽ ‘mừng’ lắm khi có thằng con bêu xấu cha mình như anh.” Hoắc Vi Vũ đẩy mặt Duật Nghị ra, gã lại nhân cơ hội liếm lên lòng bàn tay cô, khiến cô giật bắn người rụt tay lại. Duật Nghị được thể lấn tới, lại nhào vào định hôn cô. Hoắc Vi Vũ tránh đi, lắc chiếc di động trong tay: “Hết một phút rồi.” Duật Nghị xụ mặt: “Tôi còn chưa bắt đầu mà.” Hoắc Vi Vũ giơ tay ra trước mặt gã: “Chưa bắt đầu thế nước bọt trên tay tôi ở đâu ra hả?” Dứt lời, cô vội vàng mở vòi nước rửa tay. Duật Nghị đứng một bên trông cực tội nghiệp, xụ mặt, nói: “Tôi chưa hôn mà, ban nãy đuổi theo cô còn bị ngã nữa, đầu gối tím bầm rồi đây này.” “Đáng đời.” Hoắc Vi Vũ nói thẳng thừng. Duật Nghị bắt đầu thấy bực: “Dù sao cũng không vội, mới có 12 giờ, tôi còn những hơn 7 tiếng nữa. Chúng ta cứ từ từ xem ti vi, tôi không tin là cô không muốn.” Hoắc Vi Vũ nhíu mày tỏ vẻ phiền chán. Đúng lúc này, bên ngoài có tiếng động cơ máy bay từ xa vọng tới, càng lúc càng gần. Hoắc Vi Vũ bỗng có dự cảm chẳng lành. Không lẽ là Cố Hạo Đình? Cô hốt hoảng mở cửa sổ nhìn ra ngoài, thấy hai chiếc máy bay đang nối đuôi nhau bay về phía này. Duật Nghị đứng cạnh Hoắc Vi Vũ, nói: “Cái đằng sau là máy bay của ba tôi, đèn ở trên đó do tôi lắp đấy, độc nhất vô nhị luôn, tôi chỉ cần liếc mắt là nhận ra ngay.” Đọc truyện tại truyendkm.com Hoắc Vi Vũ sửng sốt quay sang nhìn gã, hàng mày cau chặt, trong mắt loáng qua vẻ hoảng hốt. Tổng thống với Cố Hạo Đình cùng tới đây ư? Chuyện này chứng tỏ điều gì? “Chúng ta mau đi thôi, nếu không sẽ không kịp mất.” Hoắc Vi Vũ nói vội. “Sao phải đi? Bữa tiệc này đã được sự đồng ý của ba tôi rồi. Tôi bảo với ông ấy là cô sẽ đến, ông ấy còn rất vui đấy.” Duật Nghị nói thẳng. Hoắc Vi Vũ có cảm giác chui đầu vào rọ. Cô xoay người, nhìn Duật Nghị với vẻ mặt nghiêm túc: “Anh nói cho ba anh biết chuyện đánh cược giữa chúng ta rồi?” “Không, cô bảo là không được tiết lộ với người thứ ba còn gì?” Duật Nghị trả lời thật thà. “Chỉ cần tôi ở với anh đến 7 giờ sáng mai, anh sẽ thực hiện giao hẹn, đúng không?” Hoắc Vi Vũ hỏi lại với vẻ cẩn trọng. “Đàn ông đã nói là làm, một lời nói ra bốn ngựa khó đuổi.” Duật Nghị hứa hẹn. “Tôi không muốn để Cố Hạo Đình tìm ra, anh giấu tôi đi được không?” Hoắc Vi Vũ cuống cuồng nói, nhìn ra cửa sổ đã thấy máy bay mỗi lúc một gần. Duật Nghị nhìn cô với vẻ tò mò, hỏi lại: “Cô không muốn để Cố Hạo Đình phát hiện ư, tại sao? Cô từng ngủ với anh ta thật à?” “Tôi có lý do riêng. Anh có giấu tôi đi không thì bảo?” Hoắc Vi Vũ nhíu mày bảo. Trực giác mách bảo Duật Nghị rằng Hoắc Vi Vũ nhất định có quan hệ mờ ám với Cố Hạo Đình. Điều này khiến gã hơi khó chịu. “Tôi cũng không muốn anh ta tìm ra cô. Cô trốn tạm dưới hầm đi.” Duật Nghị nói. Dứt lời, gã gọi người mở cửa phòng rồi kéo tay cô đi ra ngoài. Nào ngờ, Cố Hạo Đình đã đứng ngay ở cửa, nhìn Hoắc Vi Vũ bằng cặp mắt lạnh tanh khát máu như quỷ dữ dưới địa ngục.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]