Chương trước
Chương sau
Chương 492 TƯ LỆNH CHỈ DỊU DÀNG ÂN CẦN VỚI MÌNH CẬU THÔI
Rốt cuộc, Cố Hạo Đình không ăn được miếng cơm nào đã vội vàng rời đi theo lối đi bí mật.
Hoắc Vi Vũ ngồi bên bàn ăn, nhai thức ăn Diêu Linh Mễ nấu một cách buồn chán.
“Lúc trước tớ không hề biết Tư lệnh lại là người thích làm những chuyện tình tứ như vậy đấy. Trông ngài ấy lúc nào cũng lạnh lùng, chẳng thèm nhìn vào mắt ai bao giờ, nhất là phụ nữ.” Diêu Linh Mễ cười nói.
Hoắc Vi Vũ liếc Diêu Linh Mễ. Trước kia cô cũng nghĩ vậy, tới khi ở bên hắn rồi mới biết hắn còn một mặt hoàn toàn khác.
“Diêu Linh Mễ, cậu nói cho Cố Hạo Đình biết chuyện tớ khóc à?” Hoắc Vi Vũ hỏi.
“À thì…” Diêu Linh Mễ cười gượng gạo, “Tớ thấy giữa hai người có hiểu lầm nên mới muốn giúp. Cậu có biết thực ra cậu với Tư lệnh là cùng một kiểu người không?”
“Lần sau không được nói lung tung nữa, biết chưa?” Hoắc Vi Vũ dặn dò.
“Ừm… thực ra tớ nghĩ nếu bên nữ không muốn chủ động thì hãy nghĩ cách khiến bên nam chủ động, đừng để lỡ rồi hối hận. Chuyện tình cảm cần hai bên nhường nhịn lẫn nhau, chứ không phải cứng đầu đối chọi đến cùng. Đúng không?” Diêu Linh Mễ nhẹ nhàng khuyên giải.
Hoắc Vi Vũ nhìn cô chằm chằm, trong đầu chợt nảy ra một ý. Cô biết phải giải quyết thế nào rồi.
“Diêu Linh Mễ, cảm ơn cậu.” Cô nói đầy ẩn ý rồi trở về phòng, cuối cùng trên gương mặt cũng xuất hiện nụ cười.
Diêu Linh Mễ thấy lòng khấp khởi. Cậu ấy nói cảm ơn thì tức là cô làm đúng rồi. Ha ha, vui quá đi.
Hoắc Vi Vũ nhấc điện thoại lên, lướt một hồi nhưng không tìm được số của Duật Nghị. Hình như cô còn chưa có số của gã.
Diêu Linh Mễ nói đúng, cô không thể không có mặt tại tiệc mừng công, nhưng Duật Nghị thì không nhất định phải chọn cô làm vợ. Tình cảm là chuyện của đôi bên, bây giờ cô chỉ cần thuyết phục Duật Nghị không chọn cô là được thôi. Như vậy cô và Cố Hạo Đình sẽ có thêm thời gian.
“Diêu Linh Mễ.” Hoắc Vi Vũ mở cửa ra, gọi vang.
“Sao thế?” Diêu Linh Mễ nhìn cô với vẻ khó hiểu.
Hoắc Vi Vũ ngập ngừng. Cô vốn định hỏi xem Diêu Linh Mễ có số điện thoại của Duật Nghị không, nhưng chắc là cô ấy không có đâu.
“Có thể nhắn với Cố Hạo Đình bảo anh ấy tối nay tới đây không? Tối nay tớ muốn làm sủi cảo cho anh ấy.” Cô nói.
“Dễ thôi. Đúng lúc tối nay tớ không ở nhà, hai người muốn làm gì cũng được. Phòng cậu dùng toàn kính cách âm nên có gào rách họng cũng không ai nghe thấy đâu.” Diêu Linh Mễ nói với vẻ mờ ám.
Hoắc Vi Vũ câm nín một lúc mới giải thích: “Cậu nghĩ nhiều rồi, tớ còn chưa hết kỳ kinh nguyệt.” Nhưng vừa nói xong, cô lại có cảm giác càng nói càng dở. Chẳng lẽ hết kinh nguyệt rồi thì được?
Quả nhiên Diêu Linh Mễ đã hiểu lầm. Cô ấy nhảy tót đến chỗ cô, hỏi mà mặt đỏ bừng: “Cậu thích mùi hương gì? Sáng mai tớ mua về cho, kiểu gì cậu chẳng có ngày bình thường.”
Trong đầu Hoắc Vi Vũ chợt hiện lên câu nói Cố Hạo Đình thì thầm bên tai cô hôm nọ: Tôi muốn “yêu” em. Tự dưng tim cô đập thình thịch, lòng rối bời. Bạn đang đọc truyện tại truyendkm.com
“Dứa.” Hoắc Vi Vũ đáp vội rồi đóng cửa phòng. Xấu hổ quá đi mất!
Diêu Linh Mễ gọi cho Sở Thanh Vân: “Sếp à, Tư lệnh có tiện nghe điện thoại không? Em có chuyện cần gặp ngài ấy.”
“Ừ, đợi chút.” Sở Thanh Vân đưa điện thoại cho Cố Hạo Đình, nhướng mày trêu chọc. “Diêu Linh Mễ gọi.”
Cố Hạo Đình nghe máy, lạnh lùng hỏi: “Có chuyện gì?”
“Báo cáo Tư lệnh, Hoắc Vi Vũ nhắn là muốn ngài tối nay qua đây, cô ấy muốn làm sủi cảo cho ngài. Ngoài ra, cô ấy bảo tôi chuẩn bị ‘ba con sâu’ mùi dứa, ngài có ý kiến gì không?” Diêu Linh Mễ cười hì hì hỏi.
Đôi mắt Cố Hạo Đình trở nên sâu thẳm, giọng nói cũng dịu đi vài phần. “Ừ, ngoài mùi sầu riêng ra thì mua mỗi loại một ít đi.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.