Chương 462 ĐI GẶP ĐI, YÊU CHO SÂU ĐẬM VÀO Trong sơn trang Ly Uy. Cố Hạo Đình vừa ngủ thì Trung tá Thượng ngoài cửa hỏi Nhan Diệc Hàm: "Kết quả kiểm tra thế nào? Có nghiêm trọng không? Sao lại hộc máu vậy?” “Áp lực dồn nén, lao lực quá độ, lo nghĩ nhiều, còn chịu cú sốc quá lớn nữa.” Nhan Diệc Hàm nói qua loa. “Rốt cuộc có sao không?” Trung tá Thượng sốt ruột. “Bây giờ thì không, nhưng cứ dồn nén cảm xúc thế này mà không chịu giải tỏa thì không chắc. Gọi là gì nhỉ, ức… ấm ức, mà không, uất ức…” Nhan Diệc Hàm gõ nhịp ngón tay. "Giải tỏa cái đếch gì, cô gái kia chạy mất rồi.” Trung tá Thượng bực bội nói. “À, là ức chế, giải tỏa nỗi lòng chứ không phải giải tỏa dục vọng.” Nhan Diệc Hàm nhắc. “Cũng như nhau cả thôi, cô ta thích người khác nên vứt bỏ Tư lệnh, Tư lệnh mới tức giận đến hộc máu.” Trung tá Thượng xót xa cho Tư lệnh nhà mình. Một tên binh sĩ đi tới, cúi chào rồi nói: "Báo cáo Trung tá Thượng, bên ngoài có một cô gái tên là Hoắc Vi Vũ muốn xin gặp Tư lệnh.” Trung tá Thượng trợn mắt, bực bội quát: “Bảo cô ta cút đi.” "Rõ." Binh sĩ quay người đi ra ngoài. “Có muốn hỏi ý kiến Tư lệnh rồi hẵng quyết hay không?” Nhan Diệc Hàm đề nghị. “Bảo cô ta biến đi xa xa thì nỗi ức chế của Tư lệnh mới có thể giảm bớt. Bây giờ chỉ nhìn thấy cô gái này thôi tôi đã thấy buồn nôn rồi.” Trung tá Thượng bực dọc nói xong thì trở về phòng mình. Nhan Diệc Hàm nhún vai, đi đến cửa. *** Hoắc Vi Vũ chờ đến sốt ruột mới nhìn thấy binh sĩ đi ra. Cô lập tức chạy tới, dò hỏi: "Anh ấy có đồng ý gặp tôi không?" “Ngài ấy bảo cô cút đi.” Binh sĩ truyền lời. Hoắc Vi Vũ chợt thắt lòng, tâm trạng nặng trĩu như bị đá đè. Mặc dù cô cũng đoán có khả năng hắn sẽ bảo cô cút đi, nhưng khi nghe binh sĩ nói ra thì cô vẫn cảm thấy đau đớn vô cùng. “Đừng nói vớ vẩn.” Nhan Diệc Hàm đi tới. Anh ta đến trước mặt Hoắc Vi Vũ, nhẹ nhàng nói: “Người bảo cô cút đi là Trung tá Thượng. Hạo Đình vừa mới ngủ nên chúng tôi không dám đánh thức cậu ấy. Hình như hơn một tháng rồi cậu ấy không có lấy một đêm nào ngon giấc, lại còn vừa hộc máu, cần phải nghỉ ngơi." “Sao lại hộc máu được? Không sao chứ?” Hoắc Vi Vũ lo lắng hỏi. “Chắc là do bị cô chọc tức.” Nhan Diệc Hàm nói rất thẳng thắn. Mắt Hoắc Vi Vũ đỏ hoe: “Tôi không cố ý đâu. Trong chuyện này có rất nhiều hiểu lầm, tôi muốn giải thích rõ ràng với anh ấy.” “Cô có thể đợi đến lúc cậu ấy tỉnh lại mà. Cô vào đó trước đi.” Nhan Diệc Hàm hất mặt về phía phòng trong. Binh sĩ có vẻ khó chịu, nói với Nhan Diệc Hàm: "Trung tá Thượng bảo cô ta cút đó." “Đây là địa bàn của tôi, tôi còn chưa bảo tên Trung tá Thượng kia cút đã là nể mặt anh ta lắm rồi, vậy mà anh ta còn dám đuổi khách của tôi cút, thật không coi bác sĩ ra gì mà. Mai này mà mạng anh ta nằm trong tay tôi thì để xem tôi hành anh ta thế nào.” Nhan Diệc Hàm nói với binh sĩ xong thì nhìn về phía Hoắc Vi Vũ: "Đi theo tôi." Binh sĩ nghẹn lời. Hoắc Vi Vũ đi theo Nhan Diệc Hàm vào biệt thự. Trung tá Thượng đi ngang qua, nhìn thấy Hoắc Vi Vũ liền kinh ngạc, nói với Nhan Diệc Hàm: “Anh cho cô ta vào làm gì hả? Thấy Tư lệnh hộc máu còn chưa đủ sao? Còn muốn gom cho đủ một bát tiết canh mới chịu ư?” “Chẳng phải anh bảo cô gái dùng để giải tỏa dục vọng của Tư lệnh chạy mất rồi sao? Tôi mời về rồi này.” Nhan Diệc Hàm đáp tỉnh bơ, cười khẽ. Truy๖enDKM.com “Được rồi, anh không đi guốc trong bụng Tư lệnh, có gặp bất trắc gì không thì cũng không đến lượt anh nói, anh đi ngủ đi.” Nhan Diệc Hàm hất cằm về phía phòng Trung tá Thượng. Trung tá Thượng chặn ở đầu cầu thang: “Tôi tuyệt đối không cho cô ta gặp Tư lệnh được, cô ta không xứng!” “Anh Thượng!” Nhan Diệc Hàm cao giọng: “Có gặp hay không thì Tư lệnh sẽ quyết định, anh không cần quyết thay!”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]