Chương 452 ANH LÀ NGƯỜI DUY NHẤT MÀ EM MUỐN CÓ
“Chưa truyền nước xong, thoáng cái gì mà thoáng?” Lâm Thừa Ân quan sát Hoắc Vi Vũ một lượt rồi hạ giọng nói.
Hoắc Vi Vũ che khuất lỗ kim trên tay rồi nói khẽ: “Em có ốm đau gì đâu mà truyền nước, người ta bảo thuốc có ba phần độc đấy.”
“Thuốc có ba phần độc hay là Cố Hạo Đình có độc!” Lâm Thừa Ân cao giọng như quát: “Bây giờ Cố Hạo Đình đang bị giam giữ ở nước B, đừng bảo anh là bây giờ em muốn sang nước B tìm hắn nhé! Anh nói cho em biết, em đừng hòng, anh sẽ không cho em đi, em quên chuyện ấy đi!”
“Làm sao thế được? Nếu em muốn sang nước B tìm hắn thì đã nhờ cấp dưới của hắn cho nhanh, bắt anh vất vả cứu em ra khỏi đảo làm gì?” Hoắc Vi Vũ giải thích.
Lâm Thừa Ân yên tâm hơn một chút: “Em nhất định phải nghỉ ngơi thật tốt, biết chưa? Thân thể là của em, không ai chịu khổ thay em đâu, đừng làm anh và mọi người đau lòng nữa. Yên tâm đi, dù lần này người được phái sang nước B đàm phán là Sở Thanh Vân nhưng chắc chắn Cố Hạo Đình vẫn phải chết. Về sau hắn sẽ không quấy rầy em nữa đâu.”
Viền mắt Hoắc Vi Vũ đỏ hoe. Cô không muốn để Lâm Thừa Ân cảm thấy mình có gì kỳ lạ nên cố tỏ ra bình tĩnh: “Vậy thì tốt quá, cuối cùng em cũng thoát khỏi hắn rồi.”
“Cứ an tâm mà dưỡng bệnh, bọn anh sẽ bảo vệ em, yên tâm đi.” Lâm Thừa Ân trầm giọng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngai-co-than-men/573550/chuong-452.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.