Chương 433 TÔI ĐÃ MUỐN GIỮ THÌ ÔNG KHÔNG MANG ĐI ĐƯỢC
Càng đến gần căn biệt thự trên đảo, Hoắc Vi Vũ càng căng thẳng, tim cứ đập thình thịch như nổi trống, lòng bàn tay mướt mồ hôi.
“Hừ, đúng là cái loại nhà giàu sốc nổi, lắm tiền rửng mỡ, ai mà mua đảo để ở, không sợ sóng thần sao?” Mai Kính Sơn nhìn khung cảnh xung quanh với vẻ mặt đố kỵ. Ông ta liếc Hoắc Vi Vũ rồi nói với giọng quái gở: “Đàn ông lắm tiền sẽ trở nên sa đọa đấy, cô đừng để bị lừa.”
Hoắc Vi Vũ nhếch môi cười: “Thế như ông có được coi là lắm tiền không?”
Mai Kính Sơn á khẩu. Nói là không có tiền thì thật mất mặt, nhưng nói là lắm tiền thì chẳng phải tự vả miệng mình sao?
“Đúng là không biết điều. Cố Hạo Đình thiếu gì đàn bà.” Mai Kính Sơn nói bằng giọng bực dọc.
Hoắc Vi Vũ không nói gì, mở cửa sổ ra nhìn khung cảnh bên ngoài. Từng làn gió biển mát lạnh ẩm ướt ùa tới thổi tung mái tóc cô. Lúc này đây, cô đã bình tĩnh hơn nhiều rồi.
Hai mươi phút sau, xe dừng trước cửa biệt thự.
Hoắc Vi Vũ nhìn mấy trăm người lính đứng gác quanh cổng, ai nấy đều cầm vũ khí, quân lực mạnh mẽ hơn trước đây gấp bội, trông cứ như sắp sửa có một trận chiến gió tanh mưa máu.
Cô xuống xe, đi theo Mai Kính Sơn đang mang vẻ mặt nặng nề, bước vào biệt thự.
Vừa liếc mắt nhìn, cô đã thấy ngay Cố Hạo Đình ngồi chính giữa phòng khách. Sau lưng hắn là mười mấy người lính đứng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngai-co-than-men/573531/chuong-433.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.