Chương trước
Chương sau
Chương 405 PHẢI LÀM THẾ NÀO ĐỂ HẠNH PHÚC?
Trên xe, Hoắc Vi Vũ ngây người nhìn ra ngoài, không nói không rằng.
“Nếu như xác định được Cố Hạo Đình chính là thủ phạm hại chết ba em thì em tính sao?” Lâm Thừa Ân lo lắng hỏi.
Hoắc Vi Vũ nhớ lại nụ cười của ba. Lâm Thừa Ân hỏi một đằng, cô lại đáp một nẻo: “Hồi bé em rất bướng bỉnh, hệt như một nàng công chúa nhỏ vậy. Thực ra em biết là vì mình có ba che chở. Ba em rất yêu thương em, đôi khi đánh mắng cũng là vì muốn tốt cho em. Lần nào đánh xong ông ấy cũng đau hơn cả em, còn len lén lau nước mắt.”
“Chú ấy rất yêu thương em, vẫn luôn tự hào về em. Lần nào em thi được 100 điểm hay lần thi đại học được điểm cao, chú cũng khoe khắp nơi, anh phải nghe đến cả trăm lần, tự ti chết đi được.” Lâm Thừa Ân nói đùa, nhưng khi nhìn Hoắc Vi Vũ thì lại phát hiện ra cô đang rơi lệ.
Cậu ta nhói cả tim, đau lòng khuyên: “Tiểu Vũ đừng khóc, ba em yêu em như thế, chắc cũng mong em được vui vẻ. Nếu Cố Hạo Đình là hung thủ ép chết ba em, em không muốn báo thù thì thôi, miễn sao sống vui vẻ là được rồi. Em quyết định thế nào, bọn anh cũng ủng hộ.”
Hoắc Vi Vũ nghe xong thì càng đau đớn hơn. Thừa Ân đối xử tốt với cô biết bao, thế mà giữa cậu và Cố Hạo Đình, cô lại lựa chọn Cố Hạo Đình. Lương tâm cô đang cảm thấy tự trách vô cùng, chính cô cũng thấy mình cực kì quá đáng.
Hình như… từ trước tới giờ Hoắc Vi Vũ vẫn luôn là một đứa ích kỉ. Vì cô tự ý bỏ đi nên ba mới mất. Dù ba bị Cố Hạo Đình ép buộc đi chăng nữa, nhưng nếu cô không đi thì ba sẽ không sao. Là chính cô chém một nhát dao chí mạng lên người đàn ông vô tội không cùng máu mủ, nhưng lại hết lòng bao dung, yêu chiều, chăm sóc, bảo vệ cô.
Cô dựa vào cái gì mà dám đòi hỏi vô độ với người đàn ông không chung dòng máu ấy?
Lòng cô rối tựa tơ vò.
Nửa tiếng sau, Lâm Thừa Ân dừng xe trước cửa nhà thím Hoàng rồi gõ cửa.
Một người phụ nữ trung niên đi ra, thấy Hoắc Vi Vũ thì hơi chững lại: “Cô chủ à?”
“Thím Hoàng, chúng tôi tới đây là muốn hỏi thăm về chuyện trước kia. Cái hồi ba của Tiểu Vũ phát bệnh tim, có phải Cố Hạo Đình cũng có mặt không?” Lâm Thừa Ân hỏi thẳng vào vấn đề.
“Có, chính Tư lệnh Cố đã đưa ông ấy đến bệnh viện.” Thím Hoàng đáp.
“Thím có biết Cố Hạo Đình nói gì với ba của Tiểu Vũ mà khiến ông ấy phát bệnh tim không?” Lâm Thừa Ân hỏi tiếp.
Ánh mắt thím Hoàng lóe sáng rồi vụt tắt. Bà ta cúi đầu.
“Chúng tôi chỉ muốn biết nguyên nhân chứ không muốn làm khó dễ thím. Thím Hoàng, Tiểu Vũ là con gái duy nhất của chú ấy, cô ấy muốn biết nguyên nhân thực sự dẫn đến cái chết của chú ấy là gì. Thím đã chăm sóc cô ấy từ nhỏ đến lớn, thím cho cô ấy biết đi.” Lâm Thừa Ân thành khẩn nài nỉ.
Hai mắt thím Hoàng đỏ hoe. Bà nói với vẻ khó xử: “Thực ra thì tôi cũng không biết.”
“Bà ở ngay ngoài cửa, ít ra bà cũng phải nghe thấy cái gì đó chứ?” Lâm Thừa Ân hỏi dồn.
“Tôi chẳng nghe thấy gì cả.” Thím Hoàng nói như thể chột dạ, rồi nhanh chóng đóng sập cửa lại.
Lâm Thừa Ân cảm thấy bà ta còn giấu giếm nên gõ cửa liên hồi.
“Thừa Ân, đừng làm khó thím ấy nữa. Tôi đã biết đáp án rồi.” Hoắc Vi Vũ thản nhiên nói.
“Em tin lời chú Lưu sao?” Lâm Thừa Ân hỏi Hoắc Vi Vũ.
“Em và anh ấy đều là hung thủ, đều không đáng có được hạnh phúc.” Hoắc Vi Vũ nói khẽ rồi quay người rời đi, bóng dáng ấy cô độc và bi thương khôn tả.
Bọn họ không để ý thấy nơi góc cua còn có một đôi mắt khác. Thám tử Lý chờ họ đi rồi mới đến gõ cửa nhà thím Hoàng. Truy๖enDKM.com
Thím Hoàng mở cửa, bực bội nói: “Đã bảo là tôi không biết…”
Thấy người tới không phải là Hoắc Vi Vũ, bà ta ngây người, hỏi: “Xin hỏi anh có việc gì không?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.