Chương trước
Chương sau
Chương 392 CÔ CƯỢC RẰNG CỐ HẠO ĐÌNH KHÔNG NỠ
Hoắc Vi Vũ run lên. Lời mời gọi quá trần trụi pha lẫn mê hoặc sắc tình như muốn len lỏi cả vào xương cốt. Cô hoảng hốt, dời mặt cách xa môi hắn một chút rồi mới dám liếc nhìn hắn.
Hắn quay người cô lại đối diện với mình. Đáy mắt hắn tỏa ra ánh sáng rực rỡ sắc màu khiến lòng người rung động, như muốn hút trọn cả linh hồn đối phương. Hắn liếc nhìn môi cô, hầu kết gợi cảm khẽ nhấp nhô, gương mặt điển trai ngày càng áp sát.
Hoắc Vi Vũ nhìn đôi mắt khiến người ta say mê ấy, khẽ liếm đôi môi hơi khô, cả người cô như trúng thuật định thân, còn tinh thần bỗng dưng bối rối.
Mãi đến khi hơi thở của hắn đến gần thật gần, cô mới lùi về phía sau theo bản năng.
Hắn nhìn cô bằng ánh mắt rất đỗi dịu dàng, hoàn toàn không hề có vẻ ép buộc, chỉ nghiêng người, từ từ tiến đến.
Cô lùi thêm một bước nữa, đụng vào bếp phía sau. Không còn đường lui nữa rồi!
Bấy giờ đôi môi mềm mại của hắn mới chạm tới hai cánh hoa thơm. Mùi thuốc lá thoang thoảng quyện với mùi hương nam tính đặc trưng luồn vào từng hơi thở. Mùi hương mập mờ đong đầy tình sắc chạm đáy lòng người, như có dòng điện chạy giần giật nơi sống lưng cô.
Cô nhớ hắn không hút thuốc, chỉ trừ những lúc buồn phiền hay mệt mỏi. Vì chuyện của cô, hắn vẫn luôn vất vả bôn ba, chưa hề dừng lại.
Nơi yếu mềm nhất trong tâm hồn Hoắc Vi Vũ bỗng thổn thức rung động. Nhưng đúng lúc ấy, những suy nghĩ về ba lại tràn về trong tiềm thức…
Hoắc Vi Vũ nhanh chóng tỉnh táo lại, hốt hoảng ngửa ra sau. Trong lúc thân thể mất thăng bằng, cô bất cẩn chống tay lên nắp nồi.
Lúc này nồi đã rất nóng, Hoắc Vi Vũ kêu khẽ một tiếng rồi rụt tay về.
Vẻ đau lòng lóe lên trong mắt Cố Hạo Đình. Hắn nắm chặt tay cô, mở vòi xả nước vào chỗ bỏng, đoạn quở trách: “Sao mà bất cẩn thế? Bao giờ thì em mới bớt vụng về hơn đây?”
Nếu là lúc bình thường mà bị mắng mỏ như thế thì cô đã nổi cáu rồi. Nhưng giờ đây cô lại cảm nhận được sự quan tâm toát ra từ từng lời hắn nói, cả trong ánh mắt cũng đong đầy sự đau lòng.
Người ta nói đôi mắt chính là cửa sổ tâm hồn, cô không tin hắn tiếp cận cô vì mưu đồ gì khác, cũng không tin ba mình bị người đàn ông này ép chết.
Cố Hạo Đình đưa tay cô đến bên miệng thổi nhẹ: “Còn đau không? Tôi bảo Nhan Diệc Hàm chế thuốc rồi, hôm nào sẽ mang sang chỗ em mấy lọ.”
Nghe giọng điệu trách cứ của hắn, trong lòng Hoắc Vi Vũ dấy lên cảm xúc vừa chua xót lại vừa ngọt ngào. Cô bật cười: “Câu này của anh cứ thế nào ấy, giống như anh đang mong chờ tôi bị thương lắm vậy.”
“Tính tình em ngang bướng, suốt ngày tự làm mình bị thương, lại còn không chịu nghe tôi nói. Tôi đành phải chuẩn bị sẵn thuốc để phòng sự cố sau này thôi.” Cố Hạo Đình nói với vẻ không vui, sau đó cúi đầu xuống vuốt ve bàn tay đỏ lên vì bỏng của cô.
Hoắc Vi Vũ nhìn hắn đăm đăm. Người ta thường nói đàn ông là sinh vật chỉ biết suy nghĩ bằng nửa người dưới, khi du͙ƈ vọиɠ đã nổi lên rồi thì não bộ chẳng còn biết trời trăng gì nữa. Thế nhưng cô vừa mới bị thương, bao nhiêu cơn sóng tình cuồn cuộn trong mắt hắn đều tan đi hết, thay bằng nỗi xót xa vô bờ.
Trong đời cô mới chỉ có hai người đàn ông mà cô yêu, ngoài Ngụy Ngạn Khang ra thì chính là hắn.
Niềm xúc động bỗng dâng lên từ đáy lòng. Hoắc Vi Vũ hỏi thẳng: “Cố Hạo Đình, trước kia ba tôi từng muốn gả tôi cho anh, anh có biết chuyện này không?”
Cô biết, câu hỏi này vô cùng nguy hiểm. Nếu Cố Hạo Đình quả thực ôm âm mưu khác, vậy thì cô có thể bị diệt khẩu vì nó, biến mất khỏi thế gian này.
Tuy nhiên cô vẫn muốn… muốn cược rằng hắn sẽ không gϊếŧ cô.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.