Chương 358 EM MUỐN LÀ QUAN HỆ GÌ THÌ LÀ QUAN HỆ ĐÓ Dường như Cố Hạo Đình nghĩ đến cái gì đó bèn nhoẻn miệng cười, nhìn về phía cô: “Nếu thật sự muốn cảm ơn tôi thì hôm nay đừng chọc tôi giận, đừng chống đối tôi nữa.” “À.” Hoắc Vi Vũ cười. Cố Hạo Đình cảm thấy tiếng “À” này của cô có vẻ muốn từ chối. Cô cầm lấy điện thoại, bấm số rồi gọi cho Lâm Thừa Ân. Quả nhiên là cô không định chấp thuận đề nghị của hắn rồi. "Tiểu Vũ, bây giờ em đang ở đâu vậy?" Lâm Thừa Ân lo lắng. “Thừa Ân, em không sao đâu. Anh đừng lo lắng.” “Sao anh có thể không lo lắng chứ? Nói địa chỉ đi. Anh đến đón em.” Lâm Thừa Ân sốt ruột. Hoắc Vi Vũ không muốn Thừa Ân xung đột với Cố Hạo Đình nên hạ giọng: “Em sẽ gọi lại cho anh sau.” Nói xong thì cô cúp máy. “Nếu như em không có tình cảm yêu đương gì với cậu ta thì có phải nên cách xa cậu ta một chút không?” Cố Hạo Đình trầm giọng. "Tôi với Thừa Ân đã lớn lên cùng nhau từ nhỏ, tuy nói là bạn bè nhưng chẳng khác nào người thân. Lúc ở trên tòa án, anh cũng đã thấy anh ấy vì tôi mà hy sinh bao nhiêu mà.” "Cho nên em muốn dùng thân báo đáp sao?" Cố Hạo Đình âm trầm nói. “Anh nghĩ nhiều rồi.” Hoắc Vi Vũ nhìn ra ngoài cửa sổ, né tránh ánh mắt dò xét của hắn. Đại kịch viện Ninh Xuyên đã ở ngay trước mặt. Buổi biểu diễn của dàn nhạc giao hưởng mà cô thích đã kết thúc từ thứ Tư. Điều này khiến cô có chút tiếc nuối, cô không biết phải chờ bao nhiêu năm nữa họ mới sang đây biểu diễn lần nữa. Cố Hạo Đình dừng xe trước cửa. Hắn bước xuống, mở cốp xe, đưa cho cô một chiếc túi xách LV: “Đồ của em ở trong này hết rồi.” Hoắc Vi Vũ nhìn chiếc túi LV nhưng không có ý định muốn nhận mà chỉ hỏi: “Cái túi cũ của tôi đâu rồi?” Cố Hạo Đình nhếch môi, ánh mắt không vui vẻ chút nào: “Tôi làm mất rồi. Chiếc túi này tôi bồi thường cho em. Nếu như không thích thì em vứt đi cũng được.” Hắn nhét chiếc túi vào lòng cô, nhanh chân đi về phía đại kịch viện. Hoắc Vi Vũ hơi nhíu mày. Để đáp trả chiếc điện thoại hắn tặng lần trước, cô đã phải tiêu mất cả một tháng lương của mình. Cái túi này ít nhất cũng hơn trăm nghìn tệ. Cô vứt đi thì lấy gì trả đây? Song quan hệ giữa cô và hắn vẫn chưa đủ thân thiết để thoải mái nhận quà. Hoắc Vi Vũ đi theo Cố Hạo Đình, nhìn hắn bước vào sảnh diễn. Cố Hạo Đình ngồi ở vị trí chính giữa, nguyên sảnh diễn chỉ có mình hắn. Cô ngồi cạnh hắn, hoang mang khẽ nói: “Cố Hạo Đình, quan hệ giữa chúng ta hiện giờ được coi là gì?” Hắn nhìn cô, tay đặt sau lưng ghế của cô, hơi thở nam tính hoàn toàn bao phủ cô. “Em muốn là quan hệ gì thì chính là quan hệ ấy. Em nghĩ thử xem là quan hệ gì?” Cố Hạo Đình hỏi dồn, ánh mắt sáng rỡ nhìn cô. Cô không rõ lắm. Đôi khi, cô cảm thấy hắn đối xử rất tốt với cô nhưng cũng có những lúc cô cảm thấy hắn rất xa cách. Trong lòng cô, Phùng Tri Dao tồn tại như một khúc mắc giữa hai người họ. "Trả lời tôi đi. Hoắc Vi Vũ, em nghĩ quan hệ giữa chúng ta là gì?” Cố Hạo Đình ép hỏi. Hắn đã chờ cô lại gần mình, chờ hai mươi mấy năm rồi. Hắn muốn cô gần gũi hắn, muốn đến phát điên rồi. Bỗng lúc này, đèn sân khấu bật sáng, màn đỏ được kéo ra. Cô nhìn thấy… dàn nhạc giao hưởng mình ngưỡng mộ. Hoắc Vi Vũ kinh ngạc nhìn về phía Cố Hạo Đình. Không phải dàn nhạc kia đã rời khỏi đây rồi sao? Sao lại ở chỗ này? Hắn đã đặt bao hết ư? Cõi lòng Hoắc Vi Vũ bỗng trào dâng những cảm xúc mênh mông vô bờ. Cô xúc động và kinh ngạc trước món quà bất ngờ này, đôi mắt đỏ ửng, bờ mi long lanh ánh nước. Nhạc nổi lên. Cô cảm thấy có chút mát lạnh trên tay phải. Nhìn về phía bàn tay, cô thấy Cố Hạo Đình đã đeo một chiếc nhẫn kim cương lên tay cô. Bàn tay trái đeo nhẫn kim cương của hắn nắm chặt tay cô, mười ngón tay đan vào nhau. “Không phải là không biết mối quan hệ chúng ta là gì đấy chứ? Anh giúp em quyết định. Làm vợ của Cố Hạo Đình đi!” Cố Hạo Đình bá đạo nói.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]