Chương 306 TƯ LỆNH MÀ ĐÃ CHIỀU CHUỘNG CÔ GÁI NÀO THÌ TUYỆT VỜI LUÔN
Đáy lòng Hoắc Vi Vũ run lên.
Cố Hạo Đình dời mắt trước rồi rảo bước đi thẳng ra ngoài, như thể không nhìn thấy cô. Cô nhìn theo, thấy trên tay hắn cầm một cái ô, bao nhiêu lời muốn nói đều nghẹn đắng.
Hắn đã chặn số của cô, trong lòng hắn cô còn chẳng phải một người bạn. Cô có danh nghĩa gì để mà đưa ô cho hắn cơ chứ? Huống chi… hắn đã có ô rồi.
Hoắc Vi Vũ vào thang máy, ấn nút đóng cửa, nhìn theo bóng lưng người đàn ông đã biến mất trong mưa, hai mắt rũ xuống.
Lòng cô đau đến quặn thắt, nước mắt như mưa.
Khi Hoắc Vi Vũ còn nhỏ, mẹ đã dặn cô: “Con gái phải biết tiến lùi thỏa đáng, đừng trở thành gánh nặng cho người ta. Biết mình không có được mà cố chấp là tự tạo nghiệp, từ bỏ là đón cơ hội mới, buông tay là minh chứng con đã trưởng thành. Tiểu Vũ của mẹ xinh đẹp thế này thì đường tình duyên sẽ trắc trở lắm đây. Mẹ mong sau này con sẽ có được những gì con có thể, nắm được những gì trong tầm tay, đừng theo đuổi thứ cao xa không thể với tới. Con có hiểu không?”
Hồi nhỏ cô không hiểu được, đến khi hiểu ra thì mẹ đã qua đời.
Từ bỏ quá khó, buông tay lại càng khó hơn. Cô phải làm sao thì mới vơi nỗi đau này?
Hoắc Vi Vũ vào nhà, nhìn một bàn đồ ăn mình thích, đoạn ngồi xuống trước bàn, gắp một chiếc bánh bao hấp lên ăn.
Ăn mà chẳng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngai-co-than-men/573404/chuong-306.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.