Editor: Nguyetmai
Ngụy Ngạn Khang nhíu mày, mở cánh cửa thứ hai.
"Gâu." Một chú chó Poodle trắng vui vẻ vẫy đuôi chạy ra, thè lưỡi, ngẩng đầu nhìn Hoắc Vi Vũ.
Hoắc Vi Vũ có đôi chút mềm lòng, cúi đầu gãi cằm chú chó Poodle xinh xắn. Chú chó ưỡn người ngẩng cổ ra vẻ thích thú lắm.
"Tiểu Vũ, em còn nhớ không? Nó giống hệt Tiểu Thiên của chúng ta đấy. Mình cùng trở về quá khứ êm đẹp được không em? Anh sẽ yêu em hơn gấp bội." Ngụy Ngạn Khang nói rất thành khẩn, nhìn Hoắc Vi Vũ với ánh mắt đầy chờ mong.
Hoắc Vi Vũ rũ mắt, đứng dậy rồi lạnh lùng nhìn gã: "Những thứ anh muốn cho tôi xem đã hết chưa? Đưa tôi về đi. Tôi không muốn quay lại quá khứ, có đi tiếp thì mới thấy được những phong cảnh khác."
Ngụy Ngạn Khang cắn răng, siết chặt nắm đấm, trong đôi mắt hẹp dài lóe lên ánh nhìn hiểm độc.
Em nhất quyết không muốn quay lại như xưa sao?
Anh hận sự tuyệt tình của em!
"Hoắc Vi Vũ, sinh con cho anh đi, sinh con xong anh sẽ để em rời đi." Ngụy Ngạn Khang nói mà mắt đỏ ngầu.
Hoắc Vi Vũ nhếch môi, nói đầy trào phúng: "Sao, định giam cầm tôi à?"
Ngụy Ngạn Khang túm chặt lấy vai cô, nhắm thẳng môi cô mà hôn.
Hoắc Vi Vũ vẫn giữ vẻ mặt điềm tĩnh mà vô cảm, nói bằng giọng lạnh nhạt: "Anh dám hôn thì tôi sẽ khiến cả anh lẫn người nhà anh phải chết cùng tôi."
Ngụy Ngạn Khang khựng lại, mắt loáng qua muôn vàn cảm xúc rồi nhìn Hoắc Vi Vũ với ánh mắt đầy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngai-co-than-men/573370/chuong-272.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.