Chương trước
Chương sau
Hoắc Vi Vũ mở cửa liền thấy bà cô hàng xóm đang mỉm cười hồn hậu đứng đấy, ngó vào do thám bên trong.
"Vi Vũ à, có bạn trai ở nhà không?" Bà cô đó hỏi.
"Không, anh ấy không có ở đây." Hoắc Vi Vũ hoài nghi.
"Bạn trai của cháu là Cố Hạo Đình, ông chủ Cố Thị à?"
"A." Hoắc Vi Vũ biết ngay một ngày nào đó sẽ bị phát hiện mà: "Không phải đâu ạ."
"Không phải à?" Bà cô kia hơi thất vọng, nói với vẻ tiếc nuối: "Hôm nay cô xem thời sự, thấy ông chủ Cố Thị - Cố Hạo Đình, đẹp trai, cao ráo, giống y đúc bạn trai cháu. Cô cứ nghĩ sao mà cháu may mắn thế, có một người đàn ông danh giá như vậy yêu mình."
"Phải đấy ạ. Sao người đó lại yêu cháu được chứ?" Hoắc Vi Vũ rũ mi mắt.
"Đúng rồi, nhà đầu tư của Long Ngự Thành tổ chức tiệc nướng vào thứ Sáu này. Lần này bọn họ tổ chức chương trình khuyến mãi, các cặp đôi sẽ được mua nhà với giá ưu đãi chỉ còn 85% thôi, nếu cặp đôi nào thuê nhà thì giảm còn 50%. Hai đứa cũng đi xem thử đi." Bà cô nhà đối diện đưa một tấm vé vào cửa cho Hoắc Vi Vũ.
"Bọn cháu không đi đâu. Căn hộ cháu mới mua chuẩn bị bàn giao chìa khóa rồi." Hoắc Vi Vũ từ chối.
"Ngốc quá, sắp nhận được nhà nhưng còn phải để thoáng khí cho bay mùi sơn, rồi thì sắm sửa đồ đạc trang hoàng nhà cửa, ít cũng phải mất hơn nửa năm. Thuê nhà ở đây thì chỉ tốn hơn hai nghìn tệ thôi, tiết kiệm được một nửa, cũng tiết kiệm được khối khoản tiền khác, cháu nhớ phải đi đấy." Bà cô giữ cửa nhét vé vào tay Hoắc Vi Vũ.
Hoắc Vi Vũ mỉm cười: "Vậy cháu cám ơn."
Bà cô nọ đi rồi, Hoắc Vi Vũ đói meo liền vào bếp nấu mì. Bỗng dưng điện thoại đổ chuông, cô thấy người gọi là ngài V nên bắt máy.
"Em muốn chuyển nhà à?" Cố Hạo Đình hỏi với giọng trầm khàn. "Còn chưa lấy được nhà nên tạm thời chưa dọn, sao thế?" Hoắc Vi Vũ khó hiểu.
"Mười phút nữa người bên tôi sẽ qua đón Minh Nặc, gây phiền phức cho em rồi."
"Không sao, cậu bé đó chắc vẫn chưa ăn gì. Tôi đang úp mì, để cậu bé ăn đã rồi đi." Hoắc Vi Vũ thả hai gói mì vào nồi.
"Lại ăn mì à?" Cố Hạo Đình cười trêu: "Đúng là ai em cũng cho ăn mì."
Hoắc Vi Vũ nhíu mày, sao cô có cảm giác câu nói của hắn tràn ngập ý giễu cợt vậy.
"Tôi chỉ biết úp mì thôi." Hoắc Vi Vũ giải thích.
"Sau này chỉ được úp mì cho tôi ăn thôi, tôi sẽ chuẩn bị cơm cho Minh Nặc. Vậy đi, tôi cúp máy đây." Cố Hạo Đình nói xong, không để cô nói gì thêm đã cúp máy.
Hoắc Vi Vũ nhìn điện thoại. Có phải hắn bị khùng rồi không? Sao cô chỉ được úp mì cho mình hắn ăn? Hoắc Vi Vũ vừa nấu mì xong thì lại nghe có tiếng đập cửa.
Cô ra khỏi phòng bếp. Minh Nặc ra mở cửa.
Một người đàn ông đứng ở cửa, nói với cậu bé: "Đi thôi."
Minh Nặc quay lại, nhìn Hoắc Vi Vũ.
Hoắc Vi Vũ cảm thấy cậu bé thật đáng thương, dịu dàng hỏi: "Có muốn ăn mì rồi hẵng đi không?"
"Ngài V đã dặn phải đưa cậu bé về ăn cơm." Người đàn ông nói với gương mặt vô cảm.
Hoắc Vi Vũ đột nhiên nhớ ra hình như cô còn chưa nói với ngài V mình ở đâu mà?
Lần trước người của ngài V cũng không đưa cô về nhà.
"Sao các anh biết tôi đang ở đây?" Hoắc Vi Vũ hoài nghi.
Người đàn ông nhếch mép, khẳng định chắc nịch: "Không ai thoát khỏi lòng bàn tay của ngài ấy."
Hoắc Vi Vũ: "..."
Vậy sao lần trước người này lại bảo vợ của ngài V chạy mất rồi? Chẳng lẽ lần trước hắn đang trêu cô sao?
"Với cả cô muốn biết ngài V là ai không?" Người đàn ông dò xét Hoắc Vi Vũ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.