Editor: Nguyetmai Hoắc Vi Vũ nắm chặt lấy cốc sinh tố dưa hấu, hất thẳng vào mặt Thường yến. Thường Yến trợn trừng mắt lên, căm phẫn nhìn Hoắc Vi Vũ. "Chỉ vì tôi không cho cô tiền mà cô muốn giội tôi à?" Hoắc Vi Vũ vừa tức vừa tủi đến đỏ hồng hai mắt, cười khẩy một tiếng rồi nói tiếp, giọng càng thêm châm chọc: "Hay là vì âm mưu của cô bị lộ, thẹn quá hóa giận?" "Tôi giội nước vào cô là vì cô đáng đời. Đã biết rõ tôi bị bọn cho vay nặng lãi dồn vào đường cùng mà còn khoanh tay đứng nhìn. Cô tưởng mình không làm gì thẹn với tôi chắc? Thế mà gọi là bạn bè à?" Thường Yến lên án cô như đúng rồi. "Hai mươi nghìn tiền gửi ngân hàng tôi đã cho cô hết rồi, vậy mà còn không phải bạn bè?" Hoắc Vi Vũ kích động đứng dậy. "Đấy là lúc trước!" Thường Yến cũng đứng dậy, chỉ thẳng tay vào ngực Hoắc Vi Vũ, tiếp tục lên án cô: "Tôi vay cô có 3000 mà cô cũng không cho, thế mà còn bảo là bạn tôi, nói không thấy ngượng mồm à? Cô đừng quên công việc hiện tại là do ai giới thiệu cho cô." Hoắc Vi Vũ hất tay Thường Yến ra: "Chẳng có loại bạn nào đeo bám bòn rút người ta như quỷ hút máu như thế cả. Dù tôi không giúp cô thì cũng đâu có hại cô! Cô nghĩ lại xem mình đã làm những gì hả?" "Hoắc Vi Vũ, tôi ghét nhất là cái kiểu cao ngạo kệch cỡm của cô. Cô thì có gì hơn người? Tôi chẳng hiểu sao mấy người đàn ông đó lại thích cô. Rõ ràng tôi trẻ hơn cô, xinh hơn cô, vóc người đẹp hơn cô, cũng biết làm nũng hơn cô. Dựa vào đâu mà cô không cần làm gì cả cũng có được mọi thứ!" Thường Yến gào lên. "Bởi vì cô cứ dành phần lớn thời gian vào việc so bì, hâm mộ, đố kỵ, ghen ghét với bày mưu hại người. Kẻ cứ suốt ngày chăm chăm nhìn vào người khác thì làm sao khiến mình trở nên tốt hơn được?" Hoắc Vi Vũ xách túi lên định đi. "Tôi sẽ gửi đoạn băng đó cho Cố Hạo Đình, cô tự lo liệu cho mình đi." Nói rồi cô đi về phía quầy thu ngân. "Hoắc Vi Vũ, tôi nhất quyết không buông tha cho cô, tôi sẽ nói là chính cô sai tôi làm thế." Thường Yến nghiến răng nghiến lợi nói. Hoắc Vi Vũ quay lại nhìn Thường Yến với ánh mắt lạnh lùng. Cảm giác bị cô ta phản bội cũng không khó chịu lắm, vì vốn cô đã chẳng mấy để tâm. Cô chỉ nghĩ bộ mặt này của cô ta thật đáng ghét. "Tôi nhớ là cô vẫn còn nợ tôi hai mươi nghìn đấy, đúng không?" Hoắc Vi Vũ lạnh lùng hỏi. Thường Yến nhếch môi cười gian xảo, nói với vẻ đắc ý: "Tôi vay cô hai mươi nghìn lúc nào? Cô có giấy ghi nợ không? Có bằng chứng không? Đừng có đổ oan cho tôi, tôi có thể kiện cô đấy." Hoắc Vi Vũ mỉm cười. Nhìn nụ cười đó mà Thường Yến sởn da gà. "Cô cười cái gì?" "Cảm ơn cô đã cho tôi một bài học quý giá. Số tiền hai mươi nghìn đó xem như cũng đáng tiền học phí." Hoắc Vi Vũ nói rồi mở di động lên gửi băng ghi hình cho Cố Kiều Tuyết và Cố Hạo Đình. "Cô làm cái gì đấy?!" Thường Yến hốt hoảng trợn trừng hai mắt. "Cô không sợ tôi kéo cô chết cùng, nói cô sai tôi làm như thế sao?" "Bây giờ họ đã nhận định là tôi làm rồi, cô có nói thế chứ nói nữa cũng có thay đổi được kết quả đâu. Bớt lo cho tôi mà nghĩ xem nên cứu mình thế nào đi. Vĩnh biệt." Hoắc Vi Vũ xoay người, trả tiền phần ăn của mình rồi rời khỏi Hào Hưởng Lai. Cố Hạo Đình gọi điện thoại tới. Hoắc Vi Vũ nghe máy, nhìn thì tưởng như vẫn bình tĩnh, thực ra trong lòng đã bồn chồn căng thẳng như sóng cuộn biển gầm. "Em vừa gửi gì vậy?" Cố Hạo Đình biết rõ vẫn cố hỏi, hàng mày nhíu chặt, trong đôi mắt khôn khéo thoáng qua nét hốt hoảng. "Băng ghi hình của camera ghi lại hình ảnh người khác mua hoa cúc. Địa chỉ cửa hàng là số 208 đường Bác Ái. Với năng lực của anh thì tôi tin chắc rằng anh có thể điều tra ra chân tướng và biết chuyện này không liên quan đến tôi." Hoắc Vi Vũ nói với giọng thật trầm. Cố Hạo Đình siết chặt điện thoại, đến nỗi móng tay cũng dần chuyển sang sắc trắng. Hắn nhìn phía trước với ánh mắt sắc bén. Hắn không muốn sau này không còn bất kỳ quan hệ gì với cô nữa. Dù cho chính cô là người muốn cắt đứt mọi quan hệ với hắn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]