Editor: Nguyetmai
Hắn cho cô cắn, ngược lại cô không muốn cắn. Hoắc Vi Vũ mặc kệ, lại cầm bánh của mình lên ăn.
Cố Hạo Đình hết cách đành thu tay về, đôi con ngươi tối tăm đi ít nhiều. "Em không thèm để ý đến hay là không nỡ cắn tôi?"
Hoắc Vi Vũ liếc hắn với đôi mắt lém lỉnh, nét tinh nghịch và gian xảo ấy khiến gương mặt cô bỗng sáng bừng, sinh động hẳn lên.
"Không nỡ." Cô thầm bỏ thêm dấu hỏi chấm trong lòng rồi mỉm cười.
Dù cô nói bằng giọng trần thuật, nhưng nét cười đầy ẩn ý đó vẫn lọt vào đáy mắt hắn, hết sức rõ ràng.
"Tôi có thể hầu hạ em bất cứ lúc nào, chẳng qua em có muốn hay không thôi. Thế nào?" Ánh mắt Cố Hạo Đình trở nên mờ ám hẳn, ý nghĩa đã quá rõ ràng.
Hoắc Vi Vũ hiểu hắn đang ám chỉ điều gì, thế là nhớ lại về bài viết mà mình đăng tối qua.
Cố Hạo Đình đúng là yêu nghiệt mà. Khi không tiếp xúc với hắn, cô cảm thấy hắn thật lạnh lùng, cứ như băng dày ba thước vậy. Hắn khiến cô e sợ, kính nể và bài xích. Nhưng ở với nhau rồi, cô lại thấy hắn như ngọn lửa rực cháy, có thể thiêu đốt hết thảy, tỏa ra hơi nóng khiến người ta cũng muốn cuồng nhiệt theo.
"Không ăn sáng đi à?" Hoắc Vi Vũ nói lảng sang chuyện khác.
Lúc này quản lý đang nhìn về phía họ.
Người ta vẫn bảo Cố Hạo Đình lạnh lùng vô tình, lãnh đạm có tiếng, chẳng bao giờ để ý tới phụ nữ, không buồn liếc ai lấy một cái. Thế mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngai-co-than-men/573340/chuong-242.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.