Chương trước
Chương sau
Editor: Nguyetmai
"Cục cưng có thứ gì hay ho vậy?" Ngụy Tịch Phàm thở gấp nói.
" Anh cứ bảo trợ lý của anh tới lấy thì biết liền, em bảo đảm anh..." Hoắc Thuần cắn môi, nhìn Ngụy Tịch Phàm đầy quyến rũ.
Ngụy Tịch Phàm nhìn thấy dáng vẻ này của ả, não đặt dưới háng, trong đầu chỉ muốn hưởng thụ một phen.
"Sau giờ làm, anh sẽ bảo Tiểu Vũ tới chỗ của em lấy đồ." Ngụy Tịch Phàm đáp.
Hoắc Thuần đạt được ý đồ, trong mắt lóe lên vẻ hung ác, càng ra sức hơn.
"Tịch Phàm, em yêu anh." Hoắc Thuần nói một cách giả dối.
Lúc này, trong nhà hàng.
Hoắc Vi Vũ vén khăn trải bàn lên, thấy chung quanh không còn một bóng người thì thở phào nhẹ nhõm.
"Bây giờ mọi người đã đi hết rồi, em có thể ra được rồi đấy." Cố Hạo Đình cầm ly trà, lạnh nhạt nói.
Hoắc Vi Vũ chui ra ngoài.
Cô thấy Cố Hạo Đình nhìn cô với nét mặt khó coi, cũng biết rõ là chuyện gì.
Cô sợ Ngụy Tịch Phàm nhìn thấy là vì nếu như bị gã bắt gặp cô ở chung với Cố Hạo Đình, cô không thể làm việc tiếp nữa.
Còn về việc không muốn bị Hoắc Thuần nhìn thấy thì là vì với tính của ả, chẳng biết chừng lại gây ra chuyện gì nữa.
Nhưng đúng là cô đã phá hỏng tâm trạng ăn sáng rồi.
"Tôi xin lỗi." Hoắc Vi Vũ nói.
Cố Hạo Đình đặt ly trà lên bàn, nhếch môi hỏi ngược lại: "Xin lỗi chuyện gì?"
"Tôi vốn định ăn sáng như bình thường, ai dè lại gặp người quen." Hoắc Vi Vũ giải thích.
Cố Hạo Đình sa sầm mặt.
Hắn rất khó chịu khi không nhận được sự đón nhận của cô. Tới khi nào thì cô mới mở lòng chấp nhận hắn đây?
Cố Hạo Đình uống hết ly trà, kiềm chế cảm xúc của mình lại rồi trầm giọng nói: "Gọi món thôi."
Hoắc Vi Vũ biết Cố Hạo Đình đang tức giận, trong lòng cô cũng thấy khó chịu sao ấy, như thể bị mưa phùn ở Giang Nam bao phủ.
"Anh muốn ăn gì?" Hoắc Vi Vũ nhẹ nhàng hỏi.
"Em." Cố Hạo Đình nói thẳng.
Hoắc Vi Vũ: "..."
Nhân viên phục vụ đứng bên cạnh cũng đỏ bừng cả mặt.
Hoắc Vi Vũ mất tự nhiên cúi đầu xuống, hỏi nhân viên phục vụ: "Ở đây có món gì ngon không, đề cử giúp tôi?"
"Dạ thưa, nhà hàng chúng tôi có món sủi cảo tôm, bánh bao thủy tinh cùng set đặc biệt của Michelin, đều là những món ngon được nhiều khách ưa thích." Nhân viên phục vụ nói.
"Vậy lấy mỗi món cô vừa nói hai phần đi." Hoắc Vi Vũ nói xong thì đưa menu lại cho nhân viên phục vụ.
"Chỉ có người phụ nữ của tôi mới có thể quyết định thay tôi, em là người đó à?" Cố Hạo Đình tựa vào ghế đầy biếng nhác, hỏi với giọng quái gở.
Hoắc Vi Vũ cảm giác Cố Hạo Đình đang cố ý bới móc, cô bèn lấy lại menu đưa cho Cố Hạo Đình.
Hắn không cầm lấy mà vẫn nhìn chằm chằm vào cô, như thể muốn đốt thành một lỗ trên mặt cô vậy.
Hoắc Vi Vũ bó tay, cô đặt menu lên bàn rồi nói: "Tôi đi vệ sinh chút, Tư lệnh cứ tự nhiên."
Cố Hạo Đình nhíu mày.
"Xin hỏi quý khách còn muốn gọi thêm gì không ạ?" Nhân viên phục vụ mỉm cười hỏi.
"Không nghe thấy người phụ nữ của tôi gọi rồi đấy à? Đi xuống đi." Cố Hạo Đình nói với vẻ buồn bực.
Nhân viên phục vụ vội vàng rời đi.
Chợt điện thoại của Hoắc Vi Vũ đổ chuông.
Cố Hạo Đình lấy điện thoại của cô ra thì nhìn thấy người gọi tới là mẹ Lâm.
Hắn bèn nghe máy với vẻ nghi ngờ.
"A lô, Tiểu Vũ đấy à, trưa nay con tới nhà dì ăn cơm nhé. Dì đã làm món sủi cảo mà con thích ăn nhất đấy, Thừa Ân cũng ở nhà nữa."
Mặt của Cố Hạo Đình hơi tái đi, hắn từ chối: "Trưa nay cô ấy bận rồi."
Mẹ Lâm khựng lại, kinh ngạc nói: "Cậu là ai? Tại sao cậu lại nghe điện thoại hả, Tiểu Vũ đâu rồi?"
"Tôi là người đàn ông của Hoắc Vi Vũ." Cố Hạo Đình nhếch môi, nói một cách chắc chắn: "Cô ấy đi vệ sinh rồi, nếu bà có chuyện gì thì tôi có thể chuyển lời cho."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.