Chương trước
Chương sau
Editor: Nguyetmai
Hoắc Vi Vũ quăng ánh mắt lạnh lùng nhìn Trung tá Thượng.
Trung tá Thượng giật nảy mình nói với cô: "Sau này tôi không dám thế nữa đâu. Phu nhân tha thứ cho tôi một lần đi mà." 
"Sao lại phải xin lỗi?" Cố Hạo Đình hỏi, trong mắt ánh lên tia nhìn sắc bén.
Trung tá Thượng không biết trốn vào đâu.
"Tôi không nên nói nhiều làm phu nhân giận, sau này tôi nhất định sẽ thận trọng từ lời nói đến việc làm, nói ít đi, làm nhiều hơn." Trung tá Thượng thề thốt thành khẩn. 
"Lần sau mà cậu còn tự làm theo ý mình thì đừng có ở lại bên cạnh tôi nữa." Cố Hạo Đình nói.
"Rõ."
"Ting."
Tiếng thang máy vang lên.
Bà bác ở đối diện đi mua đồ ăn về, thấy đám người dàn trận trước cửa nhà Hoắc Vi Vũ thì hỏi: "Tất cả đều là người nhà của cháu đấy hả?"
Hoắc Vi Vũ lúng túng giải thích: "Đồng nghiệp thôi, bọn họ đều là đồng nghiệp ở công ty cháu ạ."
"Toàn thanh niên trai tráng nhỉ? Hay đó, cháu xem có ai thích hợp thì giới thiệu cho con gái bác với nhé." Bà bác đánh giá từng cậu lính một.
"Vâng." Hoắc Vi Vũ đáp.
Bà bác vào nhà mà vẫn còn hồ nghi.
Hoắc Vi Vũ thở dài, bà bác kia mà còn hỏi thêm thì chắc chắn là cô không bịa nổi nữa.
"Cố Hạo Đình, sau này anh đừng có đến chỗ tôi nữa, hàng xóm xung quanh không chịu nổi mất thôi." Hoắc Vi Vũ phàn nàn.
"Đâu phải bọn họ không chịu được tôi." Cố Hạo Đình trầm giọng nói.
Nói xong, hắn nhìn sang Trung tá Thượng, ra lệnh: "Bảo bọn họ ẩn náu bớt đi, đừng đứng đây nhiễu dân, hiểu chưa?"
"Rõ." Trung tá Thượng đưa các binh sĩ vào thang máy, sau đó dứt khoát đóng thang lại, đi mất dạng.
Hoắc Vi Vũ câm nín.
Thực ra cô không muốn để Cố Hạo Đình tới đây. Các bà các cô lớn tuổi không thích xem tin tức về quân sự, chứ nhóm thanh niên chỉ cần liếc một cái là sẽ nhận ngay ra Cố Hạo Đình thôi.
Cô lại thở dài não nề.
Hoắc Vi Vũ mở cửa, hất cằm vào bên trong rồi nói với vẻ chán ngán: "Vào đi, ăn mì xong là phải đi đấy."
Cố Hạo Đình chợt nhớ ra một chuyện, hắn nhấc máy gọi cho Trung tá Thượng: "Cậu lấy cái gì đi khỏi đây thì trả lại hết về đi."
Hoắc Vi Vũ: "…"
Thế này chẳng phải nghĩa là hắn sẽ thường xuyên tới đây hay sao?
"Cố Hạo Đình, tôi sẽ chứng minh không phải tôi tặng hoa cúc, cũng không phải tôi thả rắn." Hoắc Vi Vũ nhắc lại.
Ý cô là ba ngày sau hắn sẽ lại cho người tới lấy đồ đi thôi, sao phải mang đến làm gì cho phiền toái.
"Chờ hết ba ngày rồi nói. Giờ em đi tắm trước hay để tôi tắm trước đây?" Nói xong, Cố Hạo Đình nhìn về phía nhà tắm.
"Tôi tắm trước, mà ở đây không có quần áo của anh đâu đấy." Hoắc Vi Vũ nhắc nhở xong thì vào phòng mình, mở tủ chọn đồ.
Tiếng gõ cửa vang lên.
Cố Hạo Đình ra mở cửa.
Trung tá Thượng cầm trong tay mấy bộ quần áo của hắn, đang đứng đó với khuôn mặt tươi cười.
Cấp dưới của anh ta thì ôm theo đủ thứ đồ lúc trước đã lấy đi.
Hoắc Vi Vũ liếc đồng hồ, mới chỉ hai ba phút thôi mà: "Anh làm thế nào mà nhanh thế?"
"Tư lệnh mua hết toàn bộ căn hộ ở tầng dưới phòng cô, chúng tôi để đồ ở ngay đấy thì đương nhiên là nhanh rồi." Trung tá Thượng đáp.
Hoắc Vi Vũ giật nảy mình, Cố Hạo Đình mua hết mấy căn hộ ở bên dưới từ khi nào thế?
"Thế tại sao anh không về đấy mà tắm hả?" Hoắc Vi Vũ hỏi.
"Tôi thấy tắm ở chỗ em thích hơn." Cố Hạo Đình thốt một câu rõ hiên ngang rồi đi vào nhà tắm mở nước nóng, động tác cực kì quen tay.
Hắn xem nơi này là nhà mình thật rồi.
Hoắc Vi Vũ nghe thấy tiếng động, quay đầu lại thì thấy Trung tá Thượng đã đưa cấp dưới của mình đi rồi.
Đồ vật họ mang tới đã được đặt đâu vào đó trong nhà cô, chỉ trừ đồ dùng rửa mặt nằm ngay ngắn trên bàn trà.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.