Editor: Nguyetmai
"Không gặp." Hoắc Vi Vũ đáp không cần nghĩ. Ông cụ muốn túm cô lại để cháu gái mình trút giận đây mà! Bây giờ đi gặp chẳng phải là chuốc vạ vào thân sao?
"Ừ, thì không gặp." Cố Hạo Đình nói vô cùng thoải mái.
Hoắc Vi Vũ kinh ngạc nhìn sang hắn, đối diện cô là một đôi mắt thẳm sâu. Một cảm giác kỳ lạ cứ quanh quẩn trong lòng. Cô cảm thấy hình như Cố Hạo Đình không giống trước đây cho lắm. Hình như… hắn nhân nhượng cô hơn lúc trước nhiều. Hay đây chỉ là ảo giác của cô thôi nhỉ?
Đến nhà, Hoắc Vi Vũ mở cửa, xuống xe, sau đó thấy Cố Hạo Đình cũng xuống theo mình.
"Tôi về đến nhà rồi." Hoắc Vi Vũ nói. Ý cô là hắn chỉ cần đưa cô tới đây thôi.
"Ừ, tôi đói rồi, nấu bát mì cho tôi đi." Cố Hạo Đình nói nghe đến là tự nhiên, sau đó đút tay vào túi, đi trước cả Hoắc Vi Vũ.
"Chê tôi nấu mì không ngon cơ mà." Hoắc Vi Vũ kể tội.
"Lúc đói thì chẳng chê cái gì cả. Em có biết nấu cái gì ngoài mì không?" Cố Hạo Đình liếc xéo.
Hoắc Vi Vũ không nhìn Cố Hạo Đình nữa. Cô ấn thang máy, cụp mắt nói: "Ngoài kia cả đống tiệm cơm, thích Tây, Trung, Nhật, Pháp, Hàn, Thái gì cũng có, kiểu gì cũng có món hợp khẩu vị anh thôi."
Thang máy mở ra, cô đi vào, ấn số tầng.
Trước khi thang máy đóng lại, Cố Hạo Đình cũng bước vào rồi phát ngôn một câu ngang ngược: "Giờ tôi chỉ muốn ăn mì em nấu thôi."
"Thế nếu tôi không nấu thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngai-co-than-men/573324/chuong-226.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.