Editor: Nguyetmai
Hoắc Vi Vũ giữ chặt Lâm Thừa Ân: "Thừa Ân, anh nghe em nói đã."
Lâm Thừa Ân quan sát Hoắc Vi Vũ, nghi ngờ nắm chặt vai cô.
"Tiểu Ngũ, không phải em đổi ý đấy chứ? Lúc trước chúng ta nói rồi mà, khó khăn lắm anh mới có thể cắt đuôi người của Cố Hạo Đình để đến đón em."
"Không phải em đổi ý, mà là em đã nghiêm túc suy xét..."
"Anh không nghe." Lâm Thừa Ân cắt ngang Hoắc Vi Vũ: "Em chỉ cần làm theo lời tôi là được."
"Thừa Ân." Hoắc Vi Vũ bất đắc dĩ hét lên.
Lâm Thừa Ân trực tiếp đi vào phòng Hoắc Vi Vũ, mở tủ quần áo.
Cậu lôi quần áo cô ra, ném lên giường.
Hoắc Vi Vũ thở dài, đứng chắn trước mặt Lâm Thừa Ân.
"Khoảng thời gian buồn rầu nhất, đau thương nhất, thê thảm nhất đã qua rồi, em có thể sống tốt, cũng có thể chăm sóc tốt cho mình mà." Hoắc Vi Vũ cố gắng thuyết phục Lâm Thừa Ân.
"Làm sao em chăm sóc tốt bản thân được? Cho dù Cố Hạo Đình đối xử tốt với em, em cũng đừng quên lời nguyền rủa ứng trên thân hắn. Ba người vợ chưa cưới đều chết rồi, còn một người thì đang nằm viện." Lâm Thừa Ân nói với giọng mất bình tĩnh, mở ba lô, nhét quần áo vào trong.
"Vợ sắp cưới đầu tiên của hắn chết đuối vì cứu bạn, người thứ hai mất vì tai nạn giao thông, người thứ ba qua đời vì nhiễm bệnh, người thứ tư thì tự sát. Cả bốn người đều không liên quan đến nhau, cái gọi là lời nguyền chỉ là lời nói vô căn cứ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngai-co-than-men/573287/chuong-189.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.