Translator: Nguyetmai
"Anh ngủ đằng kia kìa, có hai giường cơ mà." Hoắc Vi Vũ kháng nghị.
Hắn vùi đầu vào hõm vai cô, ngửi mùi hương dịu nhẹ trên người cô, tay càng ôm chặt.
Lưng cô gần áp sát vào lồng ngực hắn.
Hắn nhắm mắt lại, nói với giọng nhuốm chút mệt mỏi: "Lâm Thừa Ân từng ngủ ở đó, tôi ngại bẩn."
Hoắc Vi Vũ cũng cạn lời. Cô tách tay hắn ra, dịch người. "Giường này chật quá, tôi còn là bệnh nhân đấy."
Cô cứ xê dịch mãi nên thỉnh thoảng mông lại cọ qua "cậu em" đáng tự hào của hắn.
Cô đang ốm, nhưng hắn thì rất bình thường. Mà hắn thì chẳng bao giờ cưỡng lại được sức hút từ cô. Chỉ vài cái chạm thoáng qua cũng khiến ngọn lửa ham muốn rực lên từ phần bụng dưới, máu trong người hắn như cũng sục sôi khao khát.
Hắn ôm chặt lấy eo cô, khàn giọng nói với vẻ khó lòng nhẫn nhịn: "Em đừng cựa quậy lung tung. Tôi không làm gì đâu, ngủ đi."
Hoắc Vi Vũ cảm nhận được người hắn nóng sực, bầu không khí cũng trở nên mờ ám.
Cô thoáng dịch người về phía trước, cách hắn một khoảng. Nhưng hắn lại kéo cô về, ôm thật chặt.
Cứ thế, lưng cô kề sát lồng ngực hắn, nằm gọn trong vòng tay vững chãi ấy.
Cố Hạo Đình cọ mặt vào gáy cô, hỏi với giọng bất đắc dĩ: "Vi Vũ, nếu những người ức hiếp em tôi đều cho bọn họ nhận quả báo thì em có ở lại không?"
Hoắc Vi Vũ khựng người, nhìn ra ngoài cửa sổ mà lòng xót xa.
Không phải vì ai khác, mà vì giọng hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngai-co-than-men/573273/chuong-175.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.