Translator: Nguyetmai
Đến khi thấy Lâm Thừa Ân đang ở cạnh Hoắc Vi Vũ, mắt Cố Hạo Đình liền nheo lại.
Lâm Thừa Ân tóc tai rối bù, hiển nhiên là mới ngủ dậy, đang ngồi ở đầu giường Hoắc Vi Vũ với vẻ rất mờ ám.
Trai đơn gái chiếc ngủ chung một phòng.
Cố Hạo Đình tái mét mặt mày, máu nóng trong người như sôi lên, đanh giọng chất vấn: "Hoắc Vi Vũ, em bị tai nạn mà không gọi cho tôi lại gọi cho Lâm Thừa Ân sao?"
Lâm Thừa Ân rất phản cảm với nhà Cố Hạo Đình. "Nửa đêm rồi, anh làm ơn để yên cho Tiểu Ngũ nghỉ ngơi đi."
Cố Hạo Đình lia ánh nhìn sắc bén về phía Lâm Thừa Ân: "Tôi đang nói chuyện với cô ấy, cậu tuổi gì mà xen mồm vào. Trung tá Thượng, tiễn khách."
"Vâng." Trung tá Thượng chỉ vào Lâm Thừa Ân rồi nói với mấy anh lính: "Đưa cậu ta đi."
Hoắc Vi Vũ thấy mấy tên lính tiến lên túm lấy Lâm Thừa Ân thì phát cáu, quát Cố Hạo Đình: "Anh đừng có quá đáng!"
"Người quá đáng là em! Em không ý thức được thân phận của mình là gì à? Không gọi cho chồng mà tìm một người đàn ông khác đến chăm sóc mình, em có ý gì hả? Lúc bác Long gọi, hai người đang làm gì mà không bắt máy?!" Cố Hạo Đình hỏi mấy câu liền, đôi mắt sâu thẳm sắc bén như có ngàn lưỡi dao chực chờ mổ xẻ cô bất cứ lúc nào. Dường như trong mắt hắn, cô không khác gì một con đàn bà lăng loàn đi ngoại tình.
Hoắc Vi Vũ cười khẩy, ánh mắt lạnh buốt như băng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngai-co-than-men/573270/chuong-172.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.