Editor: Nguyetmai
Trên máy bay, Cố Hạo Đình cầm tách trà xanh ngồi ngẩn người trên salon. Một nửa gương mặt anh tuấn chiếu trên cửa kính, đôi mày kiếm mạnh mẽ nhíu lại như đang thể hiện tâm trạng phiền não của chủ nhân.
"Tư lệnh, trà nguội rồi, tôi đổi cho ngài tách khác nhé?" Trung tá Thượng khom lưng cung kính hỏi.
Cố Hạo Đình nhìn anh ta bằng ánh mắt lạnh nhạt pha lẫn mấy phần bối rối: "Có phải tôi quản cô ấy chặt quá không?"
Trung tá Thượng biết Cố Hạo Đình đang nói đến Hoắc Vi Vũ. Anh ta mỉm cười đáp: "Tư lệnh chưa bao giờ để ý cô gái nào đến thế. Phu nhân có phúc mà."
"Đừng có nịnh, nói thật lòng xem." Cố Hạo Đình chau mày đặt tách trà lên bàn.
"Tính tình Phu nhân độc lập, thích tự do, hơi bị... phản nghịch. Nếu cứ cố gò bó cô ấy trong một vòng tròn nhỏ hẹp thì cô ấy sẽ không tiếc sức lực mà giãy ra. Kiềm chế đến một mức nào đó nhất định sẽ bộc phát, cả hai đều bị tổn thương. Chẳng bằng ngài cứ mặc cho cô ấy chơi, cho cô ấy làm chuyện điên rồ đi. Phu nhân cũng có làm gì quá mức đâu. Lòng người đều mềm cả, đến một ngày nào đó cô ấy sẽ biết ngài tốt đến nhường nào." Nói xong, anh ta vội vàng cúi đầu xuống vì sợ Cố Hạo Đình nổi giận.
Nhưng hắn chỉ đứng lên, đi về phía cửa sổ, tay đút trong túi quần, đăm chiêu suy nghĩ.
Máy bay hạ cánh.
Cố Hạo Đình nhìn Ninh Xuyên lốm đốm ánh đèn khuya, hắt vào đáy mắt đen như mực nước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngai-co-than-men/573268/chuong-170.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.