Translator: Nguyetmai
Lâm Quang thấy Cố Hạo Đình đến thì sợ tới mức chân mềm như bún.
Hắn lập tức nghĩ là chuyện ảnh chụp khiến cho Cố Hạo Đình tức giận, thế nhưng ảnh đã bị xóa hết rồi còn đâu. Hắn chỉ vào Hoắc Vi Vũ mà tố cáo: "Không phải tôi, tại cô ta! Tôi không làm gì hết!"
Cố Hạo Đình nhìn chằm chằm Hoắc Vi Vũ, toàn thân tỏa ra khí lạnh mãnh liệt như vừa từ địa ngục đi lên. Hắn chất vấn: "Đây chính là cái mà em gọi là phỏng vấn? Đây là nguyên nhân em không nghe điện thoại của tôi sao?"
Hoắc Vi Vũ đứng lên, sửa sang lại quần áo rồi nhìn Cố Hạo Đình bằng ánh mắt lạnh nhạt dửng dưng. Từ khi biết hắn hò hẹn cùng người phụ nữ khác, từ khi biết hắn đánh Thừa Ân, cô đã không còn muốn để tâm đến hắn nữa.
"Điện thoại của tôi, tôi muốn nghe thì nghe, không muốn nghe thì cúp. Tôi không phải loại đàn bà mà anh vẫy tay phải đến, anh xua đuổi phải đi!" Hoắc Vi Vũ nói giọng lạnh lùng.
Lâm Quang cảm thấy giữa họ bốc lên mùi thuốc súng nồng nặc khác thường, bèn xấu bụng cáo trạng trước: "Thưa Tư lệnh, tôi không liên quan gì đến chuyện này cả! Cô gái này hẹn tôi, tôi cho địa chỉ, thế là cô ta tới thật! Ngài cũng là đàn ông, ngài hiểu mà, nào có cái lý gái đẹp tự hiến mà ta không cần?"
Hoắc Vi Vũ bật ra tiếng cười nhạo. Hay cho câu "nào có cái lý gái đẹp tự hiến mà ta không cần"!
"Người đâu, lôi hắn đi, đánh nhừ tử cho tôi!"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngai-co-than-men/573236/chuong-138.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.