Translator: Nguyetmai
Hoắc Vi Vũ cụp mắt, lông mi dài che khuất đôi mắt đang gợn sóng long lanh.
"Cho dù sức lực của mười Hoắc Vi Vũ gộp lại cũng không địch nổi một Cố Hạo Đình." Hoắc Vi Vũ nói.
Đôi mắt Cố Hạo Đình thâm trầm, ngầm hiểu hàm ý của cô là nếu như cô đủ sức đẩy hắn thì cô vẫn sẽ làm thế.
Cố Hạo Đình đanh mặt khó chịu, lạnh lùng nhìn về phía trước.
Bầu không khí cũng thay đổi theo hắn. Toàn bộ thang máy bị bao phủ bởi áp suất thấp, đè nặng lòng người, nhiệt độ cũng giảm xuống vì sự lạnh lùng ấy.
Cố Hạo Đình không nói gì, bầu không khí trong thang máy chùng xuống đầy quái dị.
Hoắc Vi Vũ hắng giọng một cái, nhìn góc mặt cương nghị của hắn: "Tôi mời anh ăn cơm tối."
"Ừ." Hắn chỉ đáp một chữ ngắn gọn, không liếc nhìn cô.
Hoắc Vi Vũ cảm thấy hắn đang tức giận, nhưng không nghĩ ra lý do vì sao.
Mới vừa rồi cô còn khen hắn mạnh mẽ, uy lực mà?
Người đàn ông này thật khó dò. Nịnh bợ quá nhiều lại phản tác dụng, quả nhiên công việc nịnh bợ cao cấp thần thánh này không hợp với cô.
Hoắc Vi Vũ cụp mắt xuống, nhìn thang máy từ từ đi xuống. Trong chốc lát đã đến lầu một.
Điện thoại Cố Hạo Đình đổ chuông. Hắn nhìn tên hiển thị, cau mày, nghe máy, trầm giọng: "Sao thế?"
"Hạo Đình, Minh Nặc xảy ra chuyện rồi. Tìm khắp nơi rồi cũng không thấy, phải làm sao đây? Nếu nó xảy ra chuyện gì thì tôi biết ăn nói làm sao với ba tôi?" Phùng Tri
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngai-co-than-men/573217/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.