Translator: Nguyetmai
Hoắc Vi Vũ ra khỏi Bệnh viện, vừa ngẩng đầu đã thấy một người đàn ông lạnh lùng đứng cạnh chiếc Rolls-Roy màu đen.
Hắn đút tay vào túi, dáng người thẳng tắp, mặc bộ vest màu đen cấm dục mà đầy tôn quý, ánh mắt ác liệt khóa chặt trên người cô, mặt đanh lại. Có thể thấy hắn đang nuốt cơn giận vào trong, giống như bão tố sắp sửa ập đến.
Hoắc Vi Vũ không còn hơi sức cãi cọ, đi tới đứng trước mặt hắn, mắt đỏ hoe, ngẩng lên nhìn hắn.
"Chịu thiệt thòi rồi sao?" Cố Hạo Đình trầm giọng hỏi.
Hoắc Vi Vũ cụp mắt, không nói gì, lòng đau xót, tâm trạng nặng nề như phủ sương mờ, sắp đổ mưa.
"Đáng đời." Cố Hạo Đình lạnh lùng nói.
Mắt Hoắc Vi Vũ lại càng đỏ hơn. Hắn không giúp cô thì thôi đi, lại còn đổ dầu vào lửa.
Hoắc Vi Vũ kiêu ngạo hất cằm: "Chí ít tôi không thua cuộc. Tôi vĩnh viễn không nhượng bộ với bọn họ đâu."
"Cho nên em vượt đường xa như vậy đến đây chỉ để thăm Ngụy Ngạn Khang bị xước da thôi sao? Tiện đường khoe khoang với em tôi rằng vẫn chưa buông bỏ được tình cảm giữa hai người à?" Cố Hạo Đình vặn hỏi.
"Anh đang hành hiệp trượng nghĩa vì em gái sao? Thế thì anh cứ việc. Một người, hai người, ba người cũng đấu rồi, thêm một anh nữa đáng kể gì? Anh muốn nói gì thì nói, muốn làm gì thì làm. Dù sao các người cũng cùng một giuộc với nhau." Hoắc Vi Vũ ngạo mạn quay mặt đi.
Cố Hạo Đình nâng cằm cô lên: "Có phải tôi muốn làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngai-co-than-men/573215/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.