Translator: Nguyetmai
Cố Hạo Đình nhìn cô cắn nhẹ bờ môi, mày liễu hơi nhướng lên, chẳng phải câu kéo mà cũng đầy ma mị. Đôi mắt long lanh ấy chứa mấy phần nghịch ngợm, mấy phần mê hoặc, mấy phần hoạt bát cùng nét cười tinh ranh.
Nỗi khao khát chảy bỏng bùng lên, xông thẳng từ bụng lên đầu, khiến nhiệt độ toàn thân hắn tăng mạnh, ham muốn mãnh liệt chảy khắp huyết quản. Hắn cúi người ngấu nghiến lấy môi cô, hôn thật nồng cháy, thật mãnh liệt.
Hoắc Vi Vũ tựa người vào cửa, trợn tròn mắt kinh ngạc. Nụ hôn của hắn hùng hổ như thú dữ, rắn độc, ập tới tựa cuồng phong, khiến cô không chống đỡ nổi, nhất là khi hắn cứ cuốn lấy lưỡi cô như muốn tước đoạt hơi thở.
Hoắc Vi Vũ đấm vào vai hắn mà chẳng mảy may ảnh hưởng gì, hắn vẫn sừng sững ra đó. Cô xoay mặt đi, lưỡi đã bị hôn đến tê rần.
Hoắc Vi Vũ bực tức gắt: "Cố Hạo Đình, anh nhẹ nhàng một chút có được không?"
Cố Hạo Đình cúi nhìn đôi mắt phẫn nộ của cô: "Cô không cựa quậy lung tung thì tôi sẽ nhẹ nhàng."
"Anh không thấy tanh à? Trưa nay tôi ăn nhiều cá hố lắm đấy, chưa súc miệng cũng chưa đánh răng đâu, kẹo làm sạch răng cũng không ăn viên nào. Không phải anh ghét cá sao?" Hoắc Vi Vũ gắt lên đầy tức giận.
"Bây giờ không ghét nữa." Cố Hạo Đình nói như đúng rồi. "Có khi cô còn làm tôi thích món cá nữa đấy."
Hoắc Vi Vũ thực sự cạn lời. Cô đẩy hắn ra định đi. Nhưng Cố Hạo Đình lại túm lấy tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngai-co-than-men/573203/chuong-105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.