Chương trước
Chương sau
Translator: Nguyetmai
Cô ả kinh ngạc nhìn Cố Hạo Đình rồi lại liếc sang Hoắc Vi Vũ, sau đó giận dữ hét lên: "Anh Hạo Đình, sao anh lại thích cô ta cơ chứ? Cô ta là Hoắc Vi Vũ, là con đàn bà độc ác Hoắc Vi Vũ mà anh! Cô ta đã bỏ trốn cùng người đàn ông khác làm cho ba mình tức chết đấy!"
Ánh mắt Hoắc Vi Vũ tối đi. Cái chết của ba như một mũi gai nhọn ghim sâu trong lòng Hoắc Vi Vũ, vừa chạm vào đã đau thấu tim gan.
"Tử Viện, đừng làm loạn nữa." Bộ trưởng Bộ Tài chính Tương Mẫn Vũ đi từ trong biệt thự ra, nhìn Hoắc Vi Vũ rồi quay sang cười nói với Cố Hạo Đình: "Đi, vào phòng làm việc của tôi nói chuyện."
Hoắc Vi Vũ từng nhìn thấy Tương Mẫn Vũ trên tivi. Anh ta là một chính khách lòng ôm thiên hạ, dã tâm bừng bừng. Năm nay anh ta hơn bốn mươi tuổi, dáng người gầy gò, cáo già lọc lõi.
Chẳng lẽ Tương Tử Viện là người thân của anh ta sao?
"Tiểu Vũ, cô vào cùng đi." Cố Hạo Đình trầm giọng nói.
Một câu trần thuật đơn giản, không cho phép cô ả chối từ.
Tương Mẫn Vũ kinh ngạc nhìn Hoắc Vi Vũ rồi hỏi Cố Hạo Đình: "Cậu chắc chứ?"
"Ừm." Cố Hạo Đình đáp một tiếng, đoạn bước vào phòng làm việc với vẻ mặt lạnh tanh.
Sắc mặt Tương Mẫn Vũ rất kỳ quái, tròng mắt đảo liên hồi như đang đắn đo đánh giá.
Hoắc Vi Vũ thấy bọn họ cần nói chuyện bí mật với nhau thì chẳng muốn biết chút nào. Bình thường ai càng biết nhiều bí mật thì chỉ càng chết nhanh mà thôi.
Trong phòng làm việc.
Cố Hạo Đình ung dung thong thả ngồi trên salon, đặt tài liệu lên bàn.
"Cậu xem xong bản kế hoạch rồi đúng không?" Tương Mẫn Vũ cười hỏi.
"Xong rồi." Cố Hạo Đình bình thản đáp.
"Đây là nhà máy thép đặc biệt duy nhất ở nước D, nằm trong quốc doanh, nhà nước nắm số cổ phần rất lớn, một tháng lãi 4 tỷ, tăng trưởng hằng năm đạt 30%. Bây giờ bọn họ đang phát hành công trái, công ty nước ngoài có thể đầu tư vào được. Nó giống một loại trái phiếu chính phủ biến tướng mà lợi tức hàng tháng lên tới 5%. Cậu đầu tư 10 tỷ vào đó thì tháng nào cũng cầm chắc 500 triệu, lời to." Tương Mẫn Vũ tự tin nói xong bèn rót cho Cố Hạo Đình và Hoắc Vi Vũ mỗi người một ly rượu vang.
Cố Hạo Đình nhìn Hoắc Vi Vũ, hỏi: "Cô thấy thế nào?"
Hoắc Vi Vũ hơi sững ra.
Trước kia cô là quản lý bộ phận Đầu tư mạo hiểm của Cố Thị, có lẽ đây chính là nguyên nhân Cố Hạo Đình để cô vào trong phòng này.
"Nếu mỗi tháng công ty đó lãi tới 4 tỷ thì 10 tỷ chỉ là tiền lời của hai tháng rưỡi mà thôi, đâu cần phải phát hành công trái? Đã thế đây lại là đầu tư xuyên quốc gia, tôi cảm thấy không ổn lắm." Hoắc Vi Vũ phân tích cực kì chuyên nghiệp.
Sắc mặt Tương Mẫn Vũ sa sầm xuống, anh ta gượng cười: "Nếu không phải có chút quan hệ thì tôi cũng không giành được cơ hội này đâu."
"Anh có cơ hội thế này thì cớ gì phải chắp tay nhường cho người khác?" Hoắc Vi Vũ hỏi vặn lại, đoạn nhấp một hớp rượu vang rồi đong đưa ly trong tay: "Lafite 1982, không tệ."
"Tôi không có nhiều tiền như vậy để đầu tư, ăn hoa hồng trung gian là được rồi." Tương Mẫn Vũ đưa ra cái cớ hoàn hảo.
Hoắc Vi Vũ nhún vai, cô chỉ nói đúng suy nghĩ của mình mà thôi. Không có quyền quyết định thì không nên nhiều lời.
Cố Hạo Đình cong khóe môi, lạnh nhạt, ung dung mà bình thản. Hắn nói: "Công ty này mỗi tháng lãi ròng đạt 2 tỷ, mắc nợ 25 tỷ, lãi suất mỗi tháng lên tới 10%. Nói cách khác, bọn họ còn không trả nổi tiền lãi. Nước D chuẩn bị chuyển khoản nợ của bọn họ thành cổ phần. Còn anh thì vừa mới tham ô công quỹ, đầu tư 10 tỷ vào tháng trước. Nếu khoản nợ kia bị chuyển thành cổ phần, anh sợ nước D xây nhà máy thép đặc biệt khác thì tiền đầu tư của anh cũng trôi xuống sông xuống biển chứ gì."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.