Translator: Nguyetmai
Đó là biển biếc mênh mông vô bờ nối liền với đường chân trời xa tắp. Mặt biển bao la rộng lớn, đẹp đến vô ngần.
Sóng cuộn dạt dào, mặt biển nhấp nhô, chuyển động không dứt trong tầm mắt, tĩnh lặng an nhiên tận đáy lòng. Cả tâm hồn cũng trở nên khoáng đạt như được hòa mình vào với thiên nhiên.
"Đẹp quá." Hoắc Vi Vũ thốt lên.
Cố Hạo Đình chăm chú ngắm cô.
Sóng gợn trong mắt cô lóng lánh sáng ngời, khuôn mặt đượm nét cười ngọt ngào hồn nhiên thơ trẻ. Lúc này đây, cô gái đã trút bỏ lớp mặt nạ cay nghiệt và phòng bị thường ngày đối với tất cả mọi người, ngăn không cho bất kỳ ai tiếp cận thế giới nội tâm của cô.
Đôi mắt Cố Hạo Đình sâu thẳm còn mênh mang hơn biển xanh ngoài kia. Hắn cúi xuống, dịu dàng đặt lên má cô một nụ hôn.
Hoắc Vi Vũ nhìn hắn rồi bật hỏi đầy cảnh giác: "Làm gì thế?"
"Hôn cô." Cố Hạo Đình đáp ngang nhiên cứ như hắn hôn cô là chuyện vô cùng chính đáng vậy.
Hoắc Vi Vũ không phản bác được, chỉ đành tiếp tục ngắm nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ. Cô thấy một hòn đảo nhỏ giữa mặt biển bao la, trên đảo trồng cây xanh mướt như hòa cùng màu biển.
"Chúng ta đang ở đâu thế?" Hoắc Vi Vũ hỏi.
"Đảo Long U, biển Hồng Việt." Cố Hạo Đình buông một câu ngắn ngủn mà vẫn đầy đủ nội dung.
"Đảo Long U? Đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy cái tên này đấy." Hoắc Vi Vũ thấy máy bay sắp đáp xuống đường băng.
"Một hòn đảo tư nhân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngai-co-than-men/573170/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.