Translator: Nguyetmai
Lát sau, một nhóm binh sĩ hơn hai mươi người cầm súng xông vào tiệm vàng.
Chủ tiệm sợ tái mét mặt mày.
Một vài binh sĩ giữ chặt chủ tiệm, số còn lại xếp thành hai hàng, tạo ra một lối đi ở giữa.
Cố Hạo Đình ung dung bước vào, toàn thân tỏa ra khí chất hơn người, gương mặt nghiêm nghị, ánh mắt lạnh lùng khiến người ta nhìn mà e sợ.
Chủ tiệm thấy Cố Hạo Đình thì nhũn chân, đến nói cũng run run rẩy rẩy: "Tư lệnh Cố."
Cố Hạo Đình liếc Hoắc Vi Vũ, trầm giọng hỏi: "Ông ta bắt nạt cô thế nào?"
"Ông ta định cuỗm luôn đôi bông tai của tôi, còn đổ oan, hãm hại tôi nữa." Hoắc Vi Vũ buột miệng bật thốt. Nói xong cô mới nhíu mày, trong lòng gợn lên một cảm giác kỳ lạ. Sao cô cứ như một đứa trẻ bị bắt nạt về mách cha mẹ thế nhỉ?
Cố Hạo Đình nhìn chủ tiệm vàng bằng ánh mắt lạnh thấu xương như Tử thần, bầu không khí xung quanh cũng trở nên nặng nề u ám.
Chủ tiệm sợ hết hồn, tự tát mình một phát rồi khẩn khoản nhìn Cố Hạo Đình: "Tôi có mắt như mù, ăn nói linh tinh, tội đáng đánh, tôi đáng chết, xin Tư lệnh bỏ qua cho tôi."
"Bông tai của cô ấy đâu?" Cố Hạo Đình lạnh giọng hỏi.
Chủ tiệm càng tái mặt, chột dạ liếc Hoắc Vi Vũ một cái rồi rụt rè bảo: "Ban nãy có một người bỏ ra một trăm nghìn tệ mua nó rồi ạ."
"Ha." Hoắc Vi Vũ cười khẩy đầy trào phúng và khinh bỉ.
Chủ tiệm không dám ngẩng đầu, sợ đến nỗi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngai-co-than-men/573165/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.