Translator: Nguyetmai
Hoắc Vi Vũ nhíu mày, trong đầu hiện lên cảnh tượng ấy, âm lượng giảm thấp xuống mấy phần, "Anh đừng biến thái thế chứ? Rãnh của tôi nhỏ lắm, không nạp được trăm sông của anh đổ về đâu."
Cố Hạo Đình khựng lại chốc lát, nhìn sắc mặt ửng đỏ của cô, nhìn hàng mày liễu nhíu lại vừa xấu hổ vừa tức giận lại có vẻ khinh bỉ của cô, nghi ngờ hỏi:, "Cô đang nghĩ gì thế?"
Hoắc Vi Vũ ý thức được mình nghĩ nhầm rồi, lúng túng sửa lời: "Tôi không cởi đâu, ở đây cũng không giặt được."
"Mút đệm của cô dày hút bao nhiêu nước, mặc gì bên ngoài cũng sẽ ướt thôi, cởi áo lót ra đi." Cố Hạo Đình mất kiên nhẫn, "Hay là cô muốn tôi cởi cho?"
Hoắc Vi Vũ: "..."
Cô chui vào chăn, cởi áo ngực ra, đặt trên tủ đầu giường.
Ánh mắt sắc bén như chim ưng của Cố Hạo Đình khóa cô lại, càng lúc càng không vui, "Trong phòng chỉ có hai người là tôi với cô, cô che chắn kĩ như vậy để đề phòng ai thế?"
Hoắc Vi Vũ cảm thấy bực bội, ngọn lửa trong mắt lập lòe, "Anh nghĩ tôi đang đề phòng ai đây?"
Cố Hạo Đình giật phắt cái chăn rồi vứt ra đất. Đôi bồng đào của Hoắc Vi Vũ cứ thế lộ trong không khí.
Máu điên của cô sôi trào. Cô nhanh nhẹn nhảy từ trên giường xuống, đứng nghiêm trang trước mặt hắn, hai tay ôm lấy ngực, khiêu khích: "Quần lót tôi cũng ướt rồi, tư lệnh cũng cởi của mình ra cho tôi mặc đi, quần tôi ướt quá dán băng vệ sinh không dính!"
Cố Hạo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngai-co-than-men/573146/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.