Translator: Nguyetmai
Đương nhiên Hoắc Vi Vũ không thể phản bác.
"Anh không sợ đêm ngủ tôi ngáy to, nghiến răng, mộng du, đánh người à?" Hoắc Vi Vũ trêu chọc.
"Phải ngủ cùng mới biết được. Cô cứ thử xem, đến đây." Cố Hạo Đình nói.
"Tôi chưa buồn ngủ." Hoắc Vi Vũ từ chối.
Đáy mắt Cố Hạo Đình lạnh đi đôi chút, nhưng ánh mắt lại sáng như đuốc: "Cô muốn vận động trước khi đi ngủ cũng được."
Hoắc Vi Vũ vươn vai ngáp một cái, bẻ cổ răng rắc rồi nằm lăn ra giường, nói không thèm chớp mắt: "Tự nhiên lại buồn ngủ rồi."
Cố Hạo Đình: "..."
Hắn vén chăn đắp kín cho Hoắc Vi Vũ rồi nằm nghiêng người đối diện với cô.
Hoắc Vi Vũ nhắm mắt lại, cảm nhận được từng hơi thở của người đàn ông kia phả vào mặt mình. Mùi hương của hắn ngập tràn cả căn phòng và choán đầy các giác quan của cô.
Tay trái của hắn luồn xuống dưới cổ Hoắc Vi Vũ, tay phải vòng qua ôm eo cô.
Hai người nằm gần nhau quá.
Hoắc Vi Vũ chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ nằm cùng với Cố Hạo Đình trên một chiếc giường. Cảm giác này kì dị như một con rồng lửa có thể nuốt trọn cô bất cứ lúc nào.
"Nóng quá." Hoắc Vi Vũ đẩy tay Cố Hạo Đình ra, quay người đưa lưng về phía hắn.
Cố Hạo Đình chau mày, hạ nhiệt độ điều hòa rồi ôm eo cô, kéo sát lại phía mình năm phân.
Tấm lưng mảnh khảnh của Hoắc Vi Vũ cứ thế áp sát vào ngực hắn. Cô có thể cảm nhận được nơi ấy một cách rõ ràng.
Cô uốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngai-co-than-men/573136/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.