Translator + Editor: qqstar
Ngày thường, có rất nhiều việc Thiên Nhiên đều nghe theo Thích Nghi, hiếm khi tỏ thái độ cương quyết như lúc này. Thấy cô ấy chủ động mở miệng, lại còn nói với vẻ khẩn cầu, làm sao Thích Nghi có thể chối từ? Cô đành gật đầu đồng ý với thái độ miễn cưỡng: "Tớ chỉ cho cậu thêm 5 phút thôi đấy!"
"Cám ơn cậu, Thích Nghi." Thiên Nhiên tựa trán vào vai vô, thở phào một hơi.
"Đỡ cậu ấy lên sô pha nằm nghỉ đi." Thích Nghi đẩy Thiên Nhiên vào lòng George.
George gật đầu, sau đó cậu bế Thiên Nhiên đến chỗ sô pha.d.ie~qqstareditndanl-eq,uy’;d.o.n
Thích Nghi vội nhấc điện thoại bàn lên quay một dãy số.
Qua một lúc đầu dây bên kia mới nhấc máy, đối phương nói với vẻ lười nhác: "Alo?"
"Là em, Thích Nghi đây." Thích Nghi đi thẳng vào vấn đề: "Em nhớ anh từng nói mình có quen biết một vị bác sĩ đầu ngành khoa tim mạch ở Ôn Thành, anh có thể liên hệ giúp em được không?"
Người đàn ông dường như hơi giật mình, giọng anh ta trầm xuống: "Nara xảy ra chuyện gì ư?"
Thích Nghi "ừm" một tiếng: "Cậu ấy đang có hiện tượng phát bệnh."
"Em lập tức đưa cô ấy đến Bệnh viện Nhân dân, anh sẽ sắp xếp người làm kiểm tra cho cô ấy."
"Được."
"Thích Nghi." Ngay lúc cô định ngắt máy, bỗng dưng người nọ gọi tên cô, dịu dàng nói: "Không sao đâu, đừng lo lắng."
"Em biết rồi." Thích Nghi khẽ nhắm mắt, sau đó ngắt máy.
George nhìn cô hỏi: "Chị vừa gọi Lộ Dịch à?"
Thích Nghi không đáp, cô bảo: "Chị lái xe đến trước cổng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngai-ceo-ky-ten-ket-hon-di/953093/chuong-107.html