Thích Nghi không đáp lại câu hỏi của Đông Phương Tín. Cô nhàn nhạt nhìn anh, sau đó quay mặt sang hướng khác nhìn chăm chú mặt biển lung linh dưới ánh trăng, dường như đang nhớ tới chuyện gì đó.
Gương mặt không cảm xúc cùng đáy mắt sâu thẳm, khiến người khác không tài nào đoán được cô đang nghĩ gì.
Đông Phương Tín thấy vậy thì cau chặt mày, đôi mắt đen lay láy nhìn cô đăm đăm như muốn nhìn thấu lòng cô.
Thích Nghi không cho anh cơ hội đó, cô bỗng dưng mỉm cười nhìn anh nói: "Muộn rồi, chúng ta mau trở về thôi!"
"Trần Thích Nghi!" Đông Phương Tín đè vai cô lại, ánh mắt khoá chặt: "Cô vẫn chưa trả lời câu hỏi khi nãy của tôi."
"Tôi có quyền giữ im lặng." Thích Nghi co vai, vùng vẫy thoát khỏi sự kìm kẹp của anh: "Hơn nữa, anh không cảm thấy tò mò bí mật của người khác là rất vô duyên sao hả?"
Bị lời nói thẳng thắn của cô kích thích, khuôn mặt Đông Phương Tín nhăn nhó rất khó coi, ánh mắt phức tạp của anh vẫn dừng trên người cô.
Thích Nghi không để ý tới anh, cô đi theo con đường khi nãy để trở về.
Đông Phương Tín nối bước theo sau, khi sắp đến gần đống lửa, anh bỗng dưng vượt lên trước.
Dĩ nhiên, những lời anh nói bên tai cô không bỏ sót một chữ nào.
Anh nói, Trần Thích Nghi, đừng tưởng cô không nói thì tôi sẽ không biết. Cô đợi đó, thế nào cũng có một ngày, mọi bí mật của cô sẽ bị tôi điều tra triệt để!
Thích Nghi hơi khựng lại, ánh mắt sáng tỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngai-ceo-ky-ten-ket-hon-di/953088/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.