Sau khi nỗ lực ấn ngực nhiều lần, nhưng vẫn không thấy người đàn ông có bất cứ phản ứng gì, Thích Nghi cau chặt mày, cô khẽ cắn răng. Sau đó một tay bóp chóp mũi của anh, một tay giữ lấy cằm anh, tiếp theo cô hít sâu một hơi rồi cúi đầu dán môi lên môi anh, tiến hành hô hấp nhân tạo. Hai bờ môi dán chặt vào nhau, không một khe hở. Bởi vì môi anh thấm nước biển nên có vị mằn mặn. Thích Nghi còn cảm nhận được hơi ấm của anh, nhờ đó mà lòng cô thấy nhẹ nhõm đi nhiều. Mấy giây sau, cô tách môi ra, dùng tay ấn mạnh xuống ngực anh rồi lại tiếp tục thổi khí. Cứ lặp đi lặp lại vài lần, người anh bỗng nhiên co giật, bên miệng cũng trào ra mấy ngụm nước. Nghe thấy tiếng ho của anh cùng với khuôn ngực đang phập phồng, có thể thấy anh đã hồi phục hô hấp như bình thường. Lúc này Thích Nghi mới choáng váng ngã sang một bên, còn suýt chút ngất xỉu. Cảm giác được có ánh mắt đang nhìn mình đăm đăm, Thích Nghi lập tức nhìn sang bên cạnh, nhưng lại thấy Long Vu Hành và Lý Tốc không biết đã tỉnh lại từ lúc nào, cùng với Thiên Nhiên cả bọn đang nhìn cô. d.ie~qqstareditndanl-eq,uy’;d.o.n Cô cau mày vùng mình đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống người nào đó đang chậm rãi mở mắt, sau đó đưa chân đá đá vào vai anh: "Chưa chết thì ngồi dậy ngay cho tôi!" Nói đoạn cũng không chờ anh phản ứng, cô đã quay người đi tới chỗ không có nước ngập. "Thích Nghi, cậu thấy sao rồi?" Thiên Nhiên thấy mặt cô tái nhợt, biết là cô đã kiệt sức nên liền đỡ lấy cô: "Qua bên kia ngồi nghỉ một lát nhé." "Tớ không sao." Mặc dù nói thế nhưng Thích Nghi vẫn dựa cả người vào Thiên Nhiên để cô ấy dìu qua đó. Lý Tốc vội chạy tới đỡ Đông Phương Tín dậy: "Chủ tịch, anh không sao chứ?" Đông Phương Tín lắc đầu: "Chưa chết được." Anh đưa tầm mắt nhìn qua chỗ Thích Nghi, nhưng cô lại không nhìn anh, cô đang tựa đầu lên vai Thiên Nhiên, khẽ nhắm mắt nghỉ ngơi. Long Vu Hành đang ngồi một bên, lúc này thấy anh bước tới gần bèn vỗ vào chỗ bên cạnh ý bảo anh ngồi xuống, nói bằng giọng thoải mái: "Không ngờ cả tôi và cậu lại có ngày mắc nợ các cô ấy." Hiếm khi nghe được Long Vu Hành tự giễu, Đông Phương Tín cố mỉm cười, nhưng ý cười chưa tới đáy mắt đã biến mất. Anh ngồi xuống, đôi mắt vẫn khoá chặt bóng dáng Thích Nghi, trong mắt sáng tối đan xen, không nhìn ra được anh đang nghĩ gì. Dường như cảm giác được ánh mắt của anh, Thích Nghi bỗng mở mắt, đôi con ngươi trong veo toả ra ánh sáng yếu ớt nhìn thẳng vào anh. Trong nháy mắt Đông Phương Tín cảm nhận được một luồng khí thế áp đảo không thể diễn tả thành lời xông đến, anh đứng phắt dậy, cất bước đi qua chỗ Thích Nghi. "Nếu lát nữa anh ta bảo cậu tránh đi thì cậu cứ mặc kệ anh ta." Thấy anh đến gần, Thích Nghi dựa sát vào Thiên Nhiên, nói nhỏ bên tai cô ấy với âm lượng chỉ hai người nghe thấy. Thiên Nhiên chưa kịp đáp lời thì đã nghe thấy tiếng nói của Đông Phương Tín: "Nara, tôi muốn nói với cô ấy vài câu." Nếu là ngày thường, Thiên Nhiên chắc chắn sẽ thức thời lánh mặt, nhưng cô ấy vừa được Thích Nghi dặn dò xong nên chỉ đành lắc đầu nói: "Ngài Đông Phương, có chuyện gì để sau hẵng nói, Thích Nghi cứu ba người các anh lên nên đã kiệt sức lắm rồi, cô ấy cần phải nghỉ ngơi một lát." "Tôi thấy tinh thần của cô ấy vẫn còn rất tỉnh táo." Đông Phương Tín đáp. Thiên Nhiên không biết làm thế nào để ứng đối với anh, cô ấy chỉ nói: "Chủ tịch, tôi sẽ không đi đâu hết!" "Nara 一一" Đông Phương Tín định thuyết phục cô ấy. "Tôi không nghe, anh đừng ép tôi!" Thiên Nhiên bịt tai lại rồi quay đầu sang chỗ khác. Đông Phương Tín thấy thế liền nhíu mày, nhưng anh không muốn làm khó Thiên Nhiên nên nói: "Thích Nghi, tôi có chuyện muốn nói với cô." "Tôi với anh chẳng có gì để nói hết." Thích Nghi ngoảnh mặt không thèm nhìn anh. "Cô không muốn điều tra chuyện thành phố Hồi Ức nữa ư?" Nghe anh nhắc đến thành phố Hồi Ức, Thích Nghi khẽ cau mày, ánh mắt quay trở về gương mặt anh. Đông Phương Tín hơi nhếch môi, đáy mắt đầy sắc bén. Thích Nghi cắn răng, cô chống tay lên vai Thiên Nhiên mượn lực đứng dậy: "Thiên Nhiên, ở đây chờ tớ." Nói rồi bèn dẫn đầu đi qua chỗ khác. Đương nhiên Đông Phương Tín cũng nối gót theo sau. Trông thấy bóng dáng hai người một trước một sau đi xa dần, ánh mắt Thiên Nhiên tràn đầy lo lắng. "Không cần lo cho họ, chỉ có cách ở bên nhau như thế, họ mới cảm nhận được sự tồn tại mạnh mẽ của đối phương." Tiếng nói của người đàn ông khe khẽ vang lên bên tai. Thiên Nhiên ngước mắt thấy Long Vu Hành đang đứng trước mặt, nhớ lại cảnh tượng giúp anh hô hấp nhân tạo, cô lại ngượng chín cả mặt. d.ie~qqstareditndanl-eq,uy’;d.o.n Lúc này chạm phải ánh mắt ma mãnh của anh, cô vội cúi đầu, khẽ gật đầu rồi nói: "Tôi không lo Thích Nghi đắm chìm, mà chỉ lo cậu ấy và ngài Đông Phương quá cứng đầu thôi!" "Vậy cô có lo lắng cho mình không?" Long Vu Hành ngồi xuống bên cạnh. "Sao cơ?" Thiên Nhiên khó hiểu nhìn anh ta. Truyện Hệ Thống "Cô có đắm chìm không?" Thiên Nhiên khựng lại, môi khẽ động nhưng lại không phát ra tiếng nào. Câu hỏi này rất sắc bén khiến cô không biết làm sao. Long Vu Hành bỗng mỉm cười, ánh mắt sáng rực: "Đừng vội trả lời, cô cứ cân nhắc thêm đi, sau đó nói đáp án cho tôi biết là được." Anh ta nói xong liền đứng dậy đi qua chỗ Lý Tốc. Ánh mắt Thiên Nhiên vẫn luôn đuổi theo bóng dáng ấy, một ánh mắt đầy mê man. Người đàn ông này rất thích làm lòng người ta rối ren, không hề quan tâm đến người ta sẽ cảm thấy thế nào, lẽ nào anh không cảm thấy làm như vậy rất ích kỷ hay sao? * Thích Nghi chọn một tảng đá bằng phẳng ngồi xuống, nhìn Đông Phương Tín đi tới trước mặt, anh từ trên cao nhìn xuống cô, Thích Nghi bực bội nói: "Có lời gì thì nói lẹ đi." "Chẳng lẽ giữa tôi và cô ngoài chuyện thành phố Hồi Ức thì không còn gì khác nữa sao?" Đông Phương Tín ngồi xổm xuống, tầm mắt ngang bằng cô: "Trần Thích Nghi, như vậy là không được." "Lúc này không phải anh nên đi tìm bạn gái mình à? Tại sao lúc lên bờ anh không chạy đi tìm bạn gái trước mà lại ở đây muốn có gì đó với tôi?" Thích Nghi cười lạnh nhạt, ánh mắt cô nhìn anh đầy sự chế giễu: "Hay là nói, vì chuyện thành phố Hồi Ức nên anh muốn lợi dụng tôi một lần nữa?" Nghe những lời nói gai góc của cô, Đông Phương Tín không khỏi nhíu mày: "Cô nói chuyện dịu dàng hơn không được à?" "Không, được!" Cô chính là Trần Thích Nghi, một Trần Thích Nghi sẽ không bao giờ thay đổi nguyên tắc vì người khác. Cô sẽ không cho thái độ tốt với những người làm cô thấy chướng mắt.d.ie~qqstareditndanl-eq,uy’;d.o.n Đông Phương Tín nhíu mày càng chặt: "Trần Thích Nghi, thái độ này của cô là vì chuyện ở Phổ Lai Tự tôi lợi dụng cô ư? Giận đấy à?" "Từ lâu tôi đã biết trên đời này không có bữa cơm nào miễn phí, tôi không trách anh." Thích Nghi tự giễu: "Anh là người ở trên cao, nếu đã bỏ sức vì người khác thì muốn nhận được sự báo đáp là chuyện đương nhiên. Quả nhiên trên đời này không ai phải có nhiệm vụ tốt với ai. Nếu muốn trách, chỉ có thể trách tôi có mắt không tròng 一一" "Chắc chắn là cô đang giận rồi." Đông Phương Tín không đợi cô nói hết, anh khẽ cười cắt ngang lời cô: "Trần Thích Nghi, cô giận vì tôi lợi dụng cô chứ không phải thật lòng đối xử tốt với cô! Thực ra, sao cô lại không thể xem chuyện này như đôi bên cùng có lợi? Tôi vừa tạo cơ hội để mọi người nghỉ dưỡng, sẵn tiện làm chuyện tôi muốn làm, như vậy không phải rất tốt ư? Sao phải để tâm vào chuyện vụn vặt làm gì?" "Tôi để tâm chuyện vụn vặt?" Thích Nghi cười lạnh một tiếng: "Cứ coi như chuyện anh đưa tôi đến đây nghỉ dưỡng là đôi bên cùng có lợi đi, vậy chuyện xảy ra sau đó thì sao? Anh hẹn tôi lên núi, bắt tôi hợp tác với anh ép Bất Hối đại sư phải lộ mặt, lẽ nào cũng là vì muốn tốt cho tôi ư?" Nghe lời chất vấn của cô, ánh mắt Đông Phương Tín sâu thẳm, anh trầm ngâm không nói một lời. Thích Nghi nhạo anh: "Không trả lời chứng tỏ anh đang chột dạ!" "Cô không thể xem chuyện đó là để trả ơn cho tôi sao?" "Ơn nghĩa đó cũng chỉ được tạo ra từ sự ích kỷ của anh thôi, trả hay không thì có làm sao?" "Không nói lý lẽ." "Người không nói lý lẽ là anh, giờ anh nói không lại tôi thì lại muốn nổi nóng à?" Nhìn thấy vẻ mặt ngày càng thối hoắc của anh, Thích Nghi cười nhạt: "Đông Phương Tín, mới có thế mà anh đã tức giận rồi, vậy anh có từng thử đặt mình vào vị trí của tôi không? Tôi không nên tức giận ư?" "Tôi xin lỗi!" Nghe thấy ba chữ phát ra từ miệng anh, Thích Nghi sững người, hoàn toàn không kịp phản ứng lại. Đông Phương Tín tiếp tục nói: "Trần Thích Nghi, xin lỗi cô!" Bị anh mắt sáng quắc của anh nhìn chằm chằm, cộng với lời xin lỗi vừa nghe thấy khiến Thích Nghi dựng cả tóc gáy, trái tim cô khẽ run lên, cô nhìn Đông Phương Tín với vẻ cảnh giác: "Không phải anh từng nói xin lỗi không có tác dụng gì ư? Bây giờ anh thế này là có ý gì?" "Tôi thật lòng xin lỗi cô, hi vọng cô bỏ qua cho tôi lần này." Đông Phương Tín tỏ ra vô cùng thành khẩn: "Thích Nghi, chuyến đi Phổ Lai Tự lần này, chúng ta gây nhau làm mọi người mất vui như vậy đều không nằm trong tính toán của tôi. Bây giờ tôi chân thành xin lỗi cô, mong cô chấp nhận, được không?" Nhìn thái độ xuống nước của anh, con tim Thích Nghi khẽ run. Anh ấy đang làm cái quái gì vậy? "Cô không nói, tôi xem như cô chấp nhận rồi!" Thấy cô im lặng, Đông Phương Tín liền nhanh như chớp bắt lấy cơ hội: "Trần Thích Nghi, những chuyện không vui ở Phổ Lai Tự chúng ta hãy quên hết đi. Khi trở về Ôn Thành, chúng ta vẫn là đối tác tốt của nhau, quan hệ của chúng ta cũng nên quay trở lại như trước 一一" "Khoan!" Thích Nghi đưa tay ngăn anh nói tiếp, cô chớp mắt vài cái để sắp xếp lại suy nghĩ của mình rồi nói: "OK, cứ coi như tôi nhận lời xin lỗi của anh. Nhưng tôi sẽ không quên chuyện ở Phổ Lai Tự. Còn chuyện sau này về Ôn Thành thế nào, để nói sau đi." Cô không hi vọng mình lại bị người ta lợi dụng còn ngốc nghếch cảm kích người ta thêm một lần nào nữa, d.ie~qqstareditndanl-eq,uy’;d.o.n do đó cô liền vạch rõ giới hạn với anh. "Trần Thích Nghi, sao cô hẹp hòi thế?" "Anh thích nói sao thì tùy." Thích Nghi không để ý nhún vai: "Chúng ta quay về chuyện chính đi, anh nói có chuyện liên quan đến thành phố Hồi Ức nên tôi mới cho anh cơ hội nói chuyện riêng với tôi đấy, mau nói đi, tôi không có thời gian đùa giỡn với anh đâu!"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]