Chương trước
Chương sau
Nghe được lời nói chế nhạo của Thích Nghi, vẻ mặt Đông Phương Tín cực kỳ khó coi. Ánh mắt anh u ám nhìn đăm đăm cô gái, không nói gì cả.
Thích Nghi thẳng tay đặt thau nước "bộp" một cái lên bồn rửa tay. Cô thấy thùng nước trước mặt Đông Phương Tín còn hẳn nửa thùng nên khom lưng xách nó lên, định đổ vào thau của mình.
Đáng tiếc, khi ngón tay cô vừa chạm tới tay cầm đã bị Đông Phương Tín cướp đi mất. Cô vừa định nổi giận đã thấy người nọ dùng sức nhấc thùng nước lên, sau đó đổ vào thau của cô nửa thau nước. Cô sững người, nhìn anh với vẻ kinh ngạc, nhất thời không biết phản ứng thế nào.
"Không định rửa mặt à? Ngây ngốc gì đấy?" Phát hiện dáng vẻ ngây người của cô, Đông Phương Tín ngưng mày: "Rửa mặt mau đi!"
"Anh có ý gì?" Thích Nghi khẽ cau mày: "Đông Phương Tín, anh thật đáng ghét, lúc nóng lúc lạnh, bộ là người hai mặt hả? Tại sao lúc nào cũng khiến người ta ảo tưởng, anh như vậy sẽ làm tôi sống không yên, anh có biết không?"
Nghe thấy lời cô, Đông Phương Tín ngẩng mặt: "Cô có ý gì?"
"Chính là bảo anh tránh xa tôi ra." Thích Nghi bưng thau nước rồi quay lưng bỏ đi.
"Trần Thích Nghi!" Đông Phương Tín bước tới chặn trước mặt cô: "Không phải chúng ta đã hẹn nhau đi rừng sương mù ư? Tại sao cô lại đi gấp như vậy?"
"Bây giờ tôi không muốn đi." Thích Nghi lạnh nhạt nói: "Tôi chỉ muốn tránh xa anh một chút thôi."
"Bây giờ tôi muốn cô thực hiện lời hứa." Thái độ của Đông Phương Tín khá ương ngạnh: "Cô nên hiểu rõ đây là cô nợ tôi."
Thích Nghi không nhịn được cau mày.
Đông Phương Tín nói tiếp: "Hôm đó cô nói tôi cõng cô xuống núi, cô nợ ơn tôi. Tôi muốn ngày mai cô trả."
"Tôi sẽ trả ơn cho anh, nhưng không phải ngày mai." Thích Nghi lạnh giọng từ chối: "Sau này tôi sẽ tìm cơ hội."
"Tôi muốn ngay ngày mai." Đông Phương Tín cũng rất cương quyết, giọng điệu khiến đối phương thấy lạnh lẽo: "Tám giờ ngày mai, đúng giờ xuất phát đi rừng sương mù!"
"Sao anh lại thế chứ?" Thích Nghi bị lời nói của anh kích thích đến nổi cáu: "Tôi không đi!"
"Cô không đi tôi sẽ gọi Lam Thiên Nhiên đi với tôi." Đông Phương Tín cười lạnh: "Đến lúc đó, cô có muốn đi cũng không được."
"Anh 一一"
"Chắc cô rất rõ, tôi nói được làm được!"
Trông thấy ánh mắt quả quyết của anh, Thích Nghi thấy lạnh sống lưng. Không ngờ anh lại dùng Thiên Nhiên uy hiếp cô, sao có thể bỉ ổi thế chứ?
Dường như Đông Phương Tín nhìn thấu được suy nghĩ của cô, trước khi cô lên tiếng liền lạnh lùng nói: "Tôi không phải chính nhân quân tử gì, cô nên biết từ lâu rồi mới phải."
"Được lắm!" Thích Nghi ôm một bụng lửa giận vì câu nói của anh. Cô dùng sức cắn môi, hai tay rủ xuống bên chân nắm chặt thành quyền, đè nén lửa giận nói: "Ngày mai tôi sẽ trả lại anh ân tình này!"
Cô bỏ lại một câu, sau đó quay bước đi không một lần ngoảnh mặt.
Nhìn theo bóng lưng dần xa của cô, ánh mắt Đông Phương Tín từ từ ngưng đọng, trong mắt là vẻ sâu thẳm không thể hiểu.
Anh vẫn đứng yên không động đậy. Thật lâu sau mới bình thản nói một câu: "Trần Thích Nghi, thứ mà cô nợ tôi, cả đời này cũng trả không hết được."
Sau đó, anh quay người rời đi.
Đợi đến khi bóng dáng anh biến mất, một bóng người khác chậm rãi bước ra từ sau gốc cây quế. Ánh mắt người nọ nhìn phòng xuôi theo Đông và phòng Tây, sau đó nở nụ cười quái dị.
Dường như đang tính toán chuyện gì đó!
一一一一一一
Thiên Nhiên mới ra khỏi cửa viện đã nhìn thấy bóng dáng cao lớn của người đàn ông bước đến từ phía trước. Cô nuốt nước miếng, nhếch môi cười với anh ta: "Ngài Long."
"Đi thôi!" Long Vu Hành đưa mắt ra hiệu với cô.
"Ừm." Thấy anh ta quay người đi trước, Thiên Nhiên khẽ đáp rồi theo sát phía sau.
Sau khi đi được một đoạn ngắn, Long Vu Hành đột nhiên dừng bước, hơi nghiêng người nhìn cô: "Cô lại gần đây."
"Ah!" Thiên Nhiên gật đầu, sau đó gia tăng tốc độ đi tới bên cạnh anh: "Ngày Long, bộ sân chùa ban đêm đẹp lắm à, vậy nên anh mới hẹn tôi ra ngoài đi dạo?"
"Cô chưa từng thấy ư?" Long Vu Hành thản nhiên đáp.
"Chưa." Thiên Nhiên tự giễu cười: "Bình thường tôi cũng không có việc gì, thích ở nhà không đi đâu hết."
"Có thể ngẫu nhiên xem thử các chương trình về du lịch." Long Vu Hành đề nghị: "Hẹn bạn bè ra ngoài dạo chơi đây đó cũng là một lựa chọn không tồi."
Thiên Nhiên cười cười: "Có lẽ vậy."
Long Vu Hành không nói thêm gì mà dẫn cô đi thẳng tới sân chùa.
Sau sáu giờ tối Phổ Lai Tự không người ra vào, vì vậy sân chùa rất yên tĩnh, d.ie~QQndanl-eq,uy’;d.o.n xung quanh ngoại trừ chiếc đèn đường phía xa xa kia, chỉ còn lại ngôi viện và cây cối, những sự vật không có sự sống.
Sánh bước bên cạnh Long Vu Hành trong khoảng sân rộng lớn. Ngoại trừ tiếng bước chân, Thiên Nhiên thậm chí còn cảm giác được tiếng tim đập và hít thở của cả hai. Tình huống này khiến cô thấy hơi bất an. Đó không phải là cảm giác sợ hãi, mà là sự áp bách khó nói nên lời.
"Cuộc nói chuyện giữa tôi và Trình Tâm Ngữ tối nay, cô nghe được bao nhiêu?" Sau một hồi cả hai trầm mặc, Long Vu Hành bỗng lên tiếng.
"Ơ…" Thiên Nhiên không ngờ anh sẽ hỏi chuyện này, tim bỗng đập loạn nhịp.
Long Vu Hành bên cạnh nhìn cô không nói gì, giống như đang chờ đợi đáp án của cô.
Thiên Nhiên chỉ thấy nhịp tim không ngừng tăng lên, suy nghĩ lập tức trở nên hỗn loạn. Cô ấy là người không biết nói dối, giờ khắc này đối diện với ánh mắt tra hỏi của người đàn ông liền quên hết tất cả những lời Thích Nghi đã dạy mình, đợi đến lúc mở miệng, cô ấy mới nhận ra mình quá ư là trung thực.
Cô đáp: "Bắt đầu từ lúc chị Tâm Ngữ nói thích anh."
Long Vu Hành chầm chậm nheo mắt, trong mắt toát ra ánh sáng tinh tường: "Cô thấy chuyện này thế nào?"
Thiên Nhiên chớp mắt rồi lắc đầu.
"Hửm?" Long Vu Hành động chân mày.
"Tôi không biết." Thiên Nhiên đáp với giọng hơi trầm. Cô cúi thấp đầu tránh ánh mắt của anh: "Có điều tôi rất hiểu tâm trạng của chị Tâm Ngữ, thích một người nhưng không được đối phương đáp lại là một chuyện rất đau khổ. Ngài Long, anh thực sự chưa từng thích chị Tâm Ngữ cho dù là một chút sao?"
"Sao lại hỏi thế?"
"Tôi chỉ muốn biết, anh dứt khoát như vậy có là phải vì không có tí tình cảm gì với chị ấy không?" Thiên Nhiên từ từ ngước mắt, đôi mắt xinh đẹp toả ra ánh sáng chói mắt: "Anh từ chối, xa cách chị ấy, chỉ là để chị ấy hết hi vọng. Anh cho rằng, đau dài không bằng đau ngắn. Nếu đã không yêu thì đừng làm lỡ dỡ chị ấy, đúng chứ?"
"Tôi không tốt tính như cô nghĩ đâu, chỉ là tôi không thích dây dưa với người mình không thích." Long Vu Hành vươn tay vuốt tóc Thiên Nhiên: "Cô quá hiền lành, lúc nào cũng nghĩ mọi chuyện theo chiều hướng tốt."
Anh ta hành động rất tự nhiên giống như đã làm thế với cô vô số lần. Có điều hai người thậm chí còn đang dùng cách xưng hô lễ phép với nhau, sao anh lại có thể tiếp xúc thân mật với cô vậy chứ? Cảm giác đó, giống như cô là bạn gái của anh không bằng 一一
Ý nghĩ này vừa dâng lên trong lòng, Thiên Nhiên liền giật mình.
Không! Lam Thiên Nhiên, mày điên rồi à? Suy nghĩ gì thế không biết!
Cô ấy vội lắc đầu lùi về phía sau một bước để kéo dài khoảng cách với anh.
Sự xa cách của cô khiến mi mắt Long Vu Hành sâu hơn, đôi mắt như dâng lên ý lạnh: "Cô Lam hình như rất sợ tôi."
"Đương nhiên không phải, ngài Long là người tốt." Thiên Nhiên nhanh chóng lắc đầu: "Tôi chỉ là, chẳng qua… Tôi thấy hơi lạnh, hay chúng ta trở về đi."
Long Vu Hành phớt lờ đề nghị của cô ấy, anh thản nhiên nói: "Nếu cô cảm thấy hành động vừa rồi của tôi mạo phạm cô thì cứ nói rõ với tôi, sau này tôi sẽ không tái phạm nữa."
Thiên Nhiên lập tức trầm mặc.
Anh nói thế, cô rất khó tiếp lời.
Nếu cô nói Long Vu Hành không có mạo phạm cô, thế thì sau này anh vẫn sẽ hành động thân thiết với cô như vậy nữa sao? Còn nếu cô nói mạo phạm, nói thật người ta cũng không làm gì quá đáng… Hơn nữa, nhìn vào những việc anh đã giúp đỡ cô trước đó, anh rõ ràng là một chính nhân quân tử, sao có thể tùy tiện mạo phạm cô? Hành động vừa rồi của anh chắc chỉ là vô ý hoặc là bỗng dưng nghĩ đến chuyện gì nên không kìm chế được 一一
Khi cô đang cân nhắc phải trả lời anh thế nào, người nọ đã mở miệng: "Mạo muội hỏi một câu, vừa nãy cô nói hiểu tâm trạng của Trình Tâm Ngữ, tại sao lại nói thế?"
Câu hỏi của anh rất sắc bén, trong lúc nhất thời cô không biết phản ứng thế nào.
Nói với anh, trong lòng cô có bóng dáng của một người sao? Mặc dù gần đây họ có qua lại với nhau nhưng cũng không thân thiết đến mức đó nhỉ? Mà nếu không nói, Long Vu Hành sẽ nghĩ cô thế nào đây? Sẽ nghĩ cô không xem anh là bạn ư?
"Cô có thể không trả lời, mỗi người đều có bí mật của mình, là tôi mạo muội." Trước khi Thiên Nhiên nghĩ kỹ để đáp lại, Long Vu Hành đã nói: "Đúng là không còn sớm nữa, chúng ta trở về thôi."
"Ơ…" Thiên Nhiên ngơ ngác, nhưng thấy anh xoay người sang chỗ khác nên đành đi theo.
Trong lòng không khỏi nghi hoặc.
Long Vu Hành thật sự chỉ muốn đi dạo với cô thôi sao?
Hoặc nhiều hơn một chút là muốn biết chuyện giữa anh và Trình Tâm Ngữ cô biết được bao nhiêu, hi vọng cô giữ bí mật sao? Nhưng tại sao anh lại không nói ra miệng?
Như vậy, Thích Nghi đã đoán sai ư?
Anh không hề có ý gì với cô, nói chi đến tỏ tình chứ.
一一一一一一
"Về rồi à?" Thấy Thiên Nhiên đẩy cửa bước vào phòng, Thích Nghi đặt điện thoại xuống bên cạnh rồi ngước mắt nhìn cô ấy.
Thiên Nhiên gật đầu, sau đó chậm rãi bước đến bên giường ngồi xuống.
Dáng vẻ của cô hình như hơi mất hồn 一一
Thích Nghi nhướng mày hỏi han: "Thiên Nhiên, Long Vu Hành đã nói gì với cậu?"
"Không có gì." Thiên Nhiên lắc đầu.
"Vẻ mặt này cho thấy cậu đang nói dối!" Thích Nghi nhảy xuống, bước đến ngồi cạnh rồi túm lấy tay cô ấy: "Thiên Nhiên, cậu có dám nhìn thẳng vào mắt tớ nói đêm nay hai người không xảy ra chuyện gì không nên xảy ra không?"
"Thích Nghi." Thiên Nhiên đẩy cô: "Cậu đừng nghịch nữa."
"Không có thật sao?" Thích Nghi nhướng mày.
"Thật." Thiên Nhiên nhún vai, mỉm cười đầy đắng chát: "Anh ta chỉ hỏi tôi biết được bao nhiêu chuyện giữa anh ta và chị Tâm Ngữ."
"Đơn giản vậy ư?"
"Ừm, đơn giản vậy đó."
Thích Nghi nhìn chằm chằm Thiên Nhiên một hồi, phát giác cô ấy không có vẻ gì là bối rối liền buông tay: "Được rồi, tớ tin cậu."
Thiên Nhiên trợn mắt nhìn cô.
"Thực ra tính cách của cậu tớ hiểu nhất, cậu không biết nói dối. Chỉ là…" Thích Nghi nhìn Thiên Nhiên với ánh mắt rạng rỡ, qua một lúc vẫn không nói lời nào.
Thiên Nhiên bị ánh mắt của cô làm cho nổi da gà, cô ấy liếc xéo: "Cậu nhìn chằm chằm tớ như vậy làm gì?"
Thích Nghi duỗi tay gõ đầu cô ấy: "Long Vu Hành nhịn được, nhưng cậu lại không nhịn được."
"Cậu nói gì vậy?" Thiên Nhiên không hiểu nhìn cô.
"Không nói nữa, có một số chuyện là thế đấy, người trong cuộc u mê. Cho thời gian để mối quan hệ chưa thành hình của hai người lắng đọng lại đi."
"Cậu đang đánh đố tớ đấy à?"
"Không nói chuyện này nữa." Thích Nghi phất tay với cô ấy rồi nghiêm mặt nói: "Thiên Nhiên, tớ có chuyện này muốn bàn với cậu."
"Chuyện gì thế?" Trông thấy vẻ mặt nghiêm trọng của cô, Thiên Nhiên thoáng chau mày.
"Tớ muốn ở lại đây thêm một hôm, chúng ta lùi lại một ngày hãy về lại Ôn Thành được không?"
"Tớ còn tưởng chuyện gì lớn lắm, hoá ra chỉ có vậy!" Thiên Nhiên vỗ ngực: "Chuyện này không vấn đề gì cả, dù sao công việc của tớ đều do cậu sắp xếp. Cậu muốn ở lại thêm bao lâu chả được, dù sao tớ cũng đi cùng cậu."
"Cảm ơn cậu nha, Thiên Nhiên." Thích Nghi choàng tay ôm vai cô ấy: "Tớ và Đông Phương Tín hẹn nhau ngày mai đi rừng sương mù, cậu muốn đi chung không?"
"Rừng sương mù? Đó là chỗ nào?"
"Sau núi của ngôi chùa có một khu rừng, ở đó có rất nhiều sương mù, đến lúc đó đi thám hiểm chắc chắn sẽ rất thú vị."
"Tớ không đi, cậu thừa biết tớ sợ mấy chỗ như vậy mà." Thiên Nhiên vội khoát tay: "Hơn nữa, ngài Đông Phương hẹn cậu, tớ đi không được hay cho lắm."
"Nghe giọng điệu của cậu sao giống như có ẩn tình gì vậy?"
Thiên Nhiên vỗ vai cô: "Thích Nghi, cậu nói tớ là người trong cuộc u mê, thực ra không phải cậu cũng vậy ư?"
Nghe cô ấy nói, Thích hợp bỗng ngây người.
Thiên Nhiên cười cười, ánh mắt toát ra ý vị xa xôi: "Chúng ta đều là đồng đạo."
Câu nói của cô ấy khiến Thích Nghi bật cười. d.ie~QQndanl-eq,uy’;d.o.n Cô giơ tay nghịch mái tóc dài xoã ngang vai, ánh mắt trong trẻo linh động: "Nói thế, chúng ta đều không bị hồ đồ, chỉ là không bằng lòng bước ra khỏi đó mà thôi."
Bởi vì người động tâm trước chính là kẻ thua cuộc.
一一一一一一
Hôm sau, Thích Nghi dậy sớm, cô thấy Thiên Nhiên ngủ say sưa nên không đánh thức cô ấy, bước thẳng ra ngoài đi rửa mặt.
Trình Tâm Ngữ đã ở miệng giếng rửa mặt trước đó, nhìn thấy Thích Nghi, cô ta liền mỉm cười. Đồng thời ánh mắt không kìm được nhìn chân Thích Nghi: "Cô Trần, nhìn tư thế đi lại của cô, chỗ lưng và chân bị thương đã không còn gì đáng lo. Hôm nay về cũng không sao cả."
"Hôm nay tôi không về." Thích Nghi để cô ta tùy ý quan sát mình: "Hôm nay tôi với Đông Phương Tín hẹn nhau đi rừng sương mù ở sau núi nên lùi ngày trở về một hôm."
Nghe lời cô nói, mi mắt Trình Tâm Ngữ sâu hơn: "Cô hẹn và Đông Phương Tín có hẹn?"
Thích Nghi gật đầu, lấy dây thừng buộc vào thùng rồi quăng nó vào giếng nước, sau khi nghe được tiếng "bịch", cảm thấy thùng nước đã ngập vào nước trong giếng, cô mới từ từ ngẩng đầu nhìn Trình Tâm Ngữ nói: "Là anh ta hẹn tôi."
Trình Tâm Ngữ âm thầm nhíu mày.
Thích Nghi dùng sức kéo thùng nước lên.
"Để tôi giúp cô." Trình Tâm Ngữ đi tới nắm chặt lấy dây thừng: "Lưng cô vẫn đang trong thời gian dưỡng thương, không nên vận động mạnh."
"Cảm ơn!" Thích Nghi buông lỏng tay rồi tránh sang một bên.
"Đừng khách sáo." Trình Tâm Ngữ kéo thùng nước lên đổ thêm vào thau của Thích Nghi: "Cô Trần, có chuyện này tôi không biết có nên nói với cô hay không."
"Hửm?" Thích Nghi múc ít nước trong thau súc miệng.
Trình Tâm Ngữ bỏ thùng nước xuống, đứng thẳng người rồi bất đắc dĩ nói: "Thật ra lần này tôi đến Phổ Lai Tự là vì nhận được lời nhờ vả của mẹ Đông Phương Tín. Bác gái luôn muốn tác hợp tôi với anh ấy nên khi biết được Đông Phương Tín đến đây, bác liền bảo tôi đi xem thử xem Đông Phương Tín có tâm tư gì."
Nghe thấy lời nói của Trình Tâm Ngữ, Thích Nghi liền dừng lại việc đang làm. Cô hơi cau mày như đang suy nghĩ điều gì đó. Một lát sau, cô nhìn Trình Tâm Ngữ với ánh mắt rạng rỡ: "Vậy là cô Trình đến để giám sát Đông Phương Tín?"
"Không!" Trình Tâm Ngữ lắc đầu: "Tôi đến đây là có lòng riêng."
"Hửm?"
"Tôi đến vì Long Vu Hành."
Thích Nghi nhìn cô ta với vẻ kinh ngạc.
Cô không hề làm bộ làm tịch, chỉ là bất ngờ Trình Tâm Ngữ lại nói những chuyện này cho cô biết.
Bị cô nhìn chằm chằm, trên môi Trình Tâm Ngữ lộ ra nụ cười khổ: "Có lẽ cô không tin, nhưng tôi không có chút tình cảm nam nữ nào với Đông Phương Tín cả. Người tôi để ý là Long Vu Hành. Vì vậy, cho dù bác gái cố gắng tác hợp tôi với Đông Phương Tín thì tôi cũng chưa từng động lòng. Tôi đến đây, trên danh nghĩa là giúp bác gái giám sát Đông Phương Tín, nhưng trên thực tế, tôi không nói với bác ấy bất kì việc gì bất lợi cho Đông Phương Tín. Thực ra tôi nhìn ra được Đông Phương Tín rất quan tâm cô, nếu không anh ấy sẽ không quyên góp cho chùa mấy ngàn vạn để cô với Thiên Nhiên đến đây nghỉ dưỡng."
Thích Nghi đang súc miệng, suýt nữa bị lời này của cô ta làm mắc nghẹn, cô ho vài tiếng mới dừng lại. Cô lấy tay vỗ ngực để bình tĩnh lại: "Cô nói Đông Phương Tín cúng chùa mấy ngàn vạn để tôi với Thiên Nhiên được tới đây nghỉ dưỡng?"
Trình Tâm Ngữ gật đầu: "3000 vạn."
"Sao có thể?"
"Cụ thể thế nào thì tôi không rõ lắm, tôi cũng chỉ nghe bác gái nhắc đến thôi."
Thích Nghi khẽ cau mày, trong đầu bỗng hiện ra một sự việc.
Hôm đó, khi cô rời khỏi thiền phòng của Bất Quá đại sư, Đông Phương Tín bảo cô đi trước. Cô loáng thoáng nghe thấy Bất Quá đại sư nói với Đông Phương Tín một câu: "Đông Phương thí chủ, đây là thiện báo của cậu." Lẽ nào Bất Quá đại sư nói lời này là vì Đông Phương Tín cúng lớn cho Phổ Lai Tự?
Nghĩ đến đây, trong lòng cô không hiểu sao bỗng thấy rung động.
Đông Phương Tín luôn nói vé vào Phổ Lai Tự khó cầu nhưng anh vẫn lấy được. Cô vẫn luôn không rõ là do nguyên cớ nào nhưng hiện tại đã thông suốt tất cả. Thì ra anh dùng tiền để mở đường! Thảo nào người bận rộn như Bất Quá đại sư mà lại bớt chút thời gian chữa đau lưng cho cô, còn dặn tiểu hoà thượng đặc biệt chăm sóc cô, tất cả đều là vì ông ấy và Đông Phương Tín có giao dịch!
"Cô Trần 一一" Thấy cô ngẩn người, Trình Tâm Ngữ bèn thử gọi vài tiếng.
"A?" Thích Nghi chớp mắt vài cái mới hồi thần. Cô nhìn vào mặt Trình Tâm Ngữ, nhưng thấy cô ta đang nhìn mình chằm chằm bèn nói: "Xin lỗi cô, tôi hơi thất thần."
"Nên là tôi xin lỗi cô mới phải, lời tôi nói khiến cô thấy có gánh nặng sao?" Trên mặt Trình Tâm Ngữ lộ vẻ áy náy: "Thật xin lỗi 一一"
"Không liên quan đến cô." Thích Nghi lắc đầu, xong làm ướt khăn lau mặt: "Tôi còn phải cảm ơn cô."
"Hửm?"
"Không có gì." Thích Nghi vắt khô khăn mặt, đổ nước trong thau đi rồi nói: "Tôi xong rồi, về trước nhé."
"Ừm." Trình Tâm Ngữ gật đầu.
Thích Nghi cầm thau nước đi mất.
Thấy cô đã đi xa, Trình Tâm Ngữ thoáng nhíu mày, sau đó trở về phòng Đông.
Trùng hợp Lâm Chiếu vừa thức dậy, nhìn thấy cô ta bèn chào hỏi.
"Cô Lâm, hôm nay cô cũng đi rừng sương mù ư?" Trình Tâm Ngữ nhàn nhạt hỏi.
"Cái gì?" Lâm Chiếu khẽ nhướng mày: "Có ai muốn đi rừng sương mù à? Hôm chúng ta tới Phổ Lai Tự, không phải Bất Quá đại sư đã nói với chúng ta ở đó rất nguy hiểm, dặn chúng ta không nên đến đó sao?"
"Tôi nghe nói A Tín hẹn cô Trần cùng tới đó, tôi còn tưởng anh ấy cũng hẹn cô." Trình Tâm Ngữ nhún vai: "Hoá ra anh ấy không nói với cô."
Lâm Chiếu nhướng mày: "Không phải hôm nay cô Trần đi ư? Tại sao A Tín lại hẹn cô ấy đi rừng sương mù?"
Trình Tâm Ngữ lắc đầu: "Tôi cũng không rõ, vừa nãy tôi rửa mặt ngoài đấy, nghe cô Trần nhắc tới."
Lâm Chiếu nghe vậy, hai tay đang rủ xuống bên người liền nắm chặt thành quyền.d.ie~QQndanl-eq,uy’;d.o.n
A Tín, tại sao anh lại hẹn Trần Thích Nghi đi rừng sương mù vào lúc này? Cô ấy rõ ràng định đi… Anh làm thế để níu kéo cô ấy ở lại sao?
一一一一一一
Nghe được tiếng gõ cửa vang lên, Thích Nghi lên tiếng: "Xin chờ một chút."
Cô quay sang nhìn Thiên Nhiên đã thay xong quần áo nói: "Cậu mở cửa đi!"
"Ừm." Thiên Nhiên đi mở cửa, khi nhìn thấy hai bóng người cao gầy đứng trước cửa, cô ấy kinh ngạc trừng lớn mắt.
"Chào buổi sáng!" Long Vu Hành nhìn cô ấy, giọng nói bình bình.
"Chào buổi sáng!" Thiên Nhiên cười ngượng nhìn người còn lại: "Ngài Đông Phương, Thích Nghi đang sửa soạn, sẽ xong ngay thôi."
Cô ấy quay đầu nhìn Thích Nghi, thấy cô đeo ba lô lên lưng rồi bước đến.
Long Vu Hành nhướng mày.
Thích Nghi nhìn anh ta một cái, gật đầu xem như chào hỏi, sau đó vỗ vai Thiên Nhiên: "Hôm nay như thường lệ, cậu ở đây chờ tớ về."
Thiên Nhiên đáp một tiếng "được".
"Đi thôi!" Thích Nghi thoáng nhìn sắc mặt Đông Phương Tín thản nhiên nói.
Đông Phương Tín không nói gì nhưng lại nhường đường cho cô đi ra.
Thích Nghi cũng không khách sáo lướt qua người anh đi thẳng.
Đông Phương Tín đi phía sau cô.
Trông thấy họ đi về phía đầu hành lang bên kia, Thiên Nhiên khẽ nhíu mày.
Cho đến khi cảm giác được một ánh mắt nhìn mình chằm chằm, cô ấy mới hồi thần. Quay sang thấy mặt mũi người đàn ông thâm sâu, cô hơi đỏ mặt nói: "Ngài Long, hôm nay anh cũng không đi sao?"
"Đương nhiên." Long Vu Hành thản nhiên nói: "Các cô không đi, dĩ nhiên tôi cũng sẽ ở lại."
*
Thích Nghi và Đông Phương Tín vừa bước ra cổng viện đã thấy một bóng người đang đứng yên trước mặt. Thấy bọn cô, người nọ mỉm cười: "Cuối cùng hai người cũng tới, tôi đợi được một lúc rồi đó. Tôi cùng hai người đi rừng sương mù!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.