Nghe được lời nói chế nhạo của Thích Nghi, vẻ mặt Đông Phương Tín cực kỳ khó coi. Ánh mắt anh u ám nhìn đăm đăm cô gái, không nói gì cả.
Thích Nghi thẳng tay đặt thau nước "bộp" một cái lên bồn rửa tay. Cô thấy thùng nước trước mặt Đông Phương Tín còn hẳn nửa thùng nên khom lưng xách nó lên, định đổ vào thau của mình.
Đáng tiếc, khi ngón tay cô vừa chạm tới tay cầm đã bị Đông Phương Tín cướp đi mất. Cô vừa định nổi giận đã thấy người nọ dùng sức nhấc thùng nước lên, sau đó đổ vào thau của cô nửa thau nước. Cô sững người, nhìn anh với vẻ kinh ngạc, nhất thời không biết phản ứng thế nào.
"Không định rửa mặt à? Ngây ngốc gì đấy?" Phát hiện dáng vẻ ngây người của cô, Đông Phương Tín ngưng mày: "Rửa mặt mau đi!"
"Anh có ý gì?" Thích Nghi khẽ cau mày: "Đông Phương Tín, anh thật đáng ghét, lúc nóng lúc lạnh, bộ là người hai mặt hả? Tại sao lúc nào cũng khiến người ta ảo tưởng, anh như vậy sẽ làm tôi sống không yên, anh có biết không?"
Nghe thấy lời cô, Đông Phương Tín ngẩng mặt: "Cô có ý gì?"
"Chính là bảo anh tránh xa tôi ra." Thích Nghi bưng thau nước rồi quay lưng bỏ đi.
"Trần Thích Nghi!" Đông Phương Tín bước tới chặn trước mặt cô: "Không phải chúng ta đã hẹn nhau đi rừng sương mù ư? Tại sao cô lại đi gấp như vậy?"
"Bây giờ tôi không muốn đi." Thích Nghi lạnh nhạt nói: "Tôi chỉ muốn tránh xa anh một chút thôi."
"Bây giờ tôi muốn cô thực hiện lời hứa." Thái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngai-ceo-ky-ten-ket-hon-di/953078/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.