Editor: Phong_Tử_Yên Nghe được câu hỏi của Đông Phương Tín, Thích Nghi ngay lập tức vô thức “Ừ” một tiếng. Nhưng sau đó lại cảm thấy có chỗ nào không đúng, cô lập tức nhìn anh đầy cảnh giác, nhưng thấy gương mặt anh thâm trầm, không khỏi hơi giật mình, nhỏ gọng lầm bầm nói: “Ai mà không có quá khứ chứ? Không phải anh cũng như vậy hay sao?” “Đừng tưởng bản thân mới yêu qua một lần thì đã trở thành chuyên gia đầy kinh nghiệm.” Trong mắt Đông Phương Tín hiện lên sự lạnh lẽo, giọng nói lạnh lùng hừ nhẹ một tiếng: “Đòi dạy tôi ư?” “Tôi không có ý đó!” Thích Nghi vội vàng cãi lại: “Anh tự nhiên tức giận cái gì? Chẳng lẽ anh chưa yêu đương bao giờ sao? Đừng nói với tôi là đúng như thế, tôi có mắt mà, cũng đã thấy anh cùng Lâm Chiếu anh anh em em. Đừng nói với tôi, anh với cô ấy chỉ là gặp dịp thì chơi, tôi tuyệt đối không tin đâu. Anh với GiGi nhất định là không hề nghiêm túc, nhưng với Lâm Chiếu thì không phải như vậy!” Nghe được lời của Thích Nghi, ánh mắt Đông Phương Tín trở nên thâm trầm. Thích Nghi không đợi anh kịp nói cái gì liền nói tiếp: “Tôi nhớ lúc đó chúng ta gặp nhau, anh với GiGi còn đang tình tứ bị tôi phát hiện, chẳng những anh không hề tức giận, ngược lại còn đùa bỡn tôi. Ngay lúc có mà anh còn có tâm trạng như vậy, chứng minh anh không quan tâm chuyện của mình với GiGi bị người khác phát hiện. Nhưng Lâm Chiếu lại không giống vậy, ban đầu lúc tôi phát hiện hai người đi chung với nhau, anh vô cùng kích động, thậm chí còn hù dọa tôi. Nếu không phải coi trọng mối quan hệ với cô ấy, anh cũng không đối xử với tôi như vậy.” “Xem ra cô cũng biết phân tích đấy.” Đông Phương Tín nghe vậy, khóe miệng nhẹ nhàng nhếch lên: “Rất tiếc là có nhiều chuyện chưa chắc giống như tưởng tượng của cô.” “Ý anh là chuyện của anh với Lâm Chiếu còn có nội tình khác à?” Hai mắt Thích Nghi tỏa sáng: “Chuyện gì vậy?” “Tôi---- ----“ Đông Phương Tín mới thốt ra một chữ, đột nhiên nhận thức được chuyện gì, lập tức chau mày, lạnh lùng nhìn Thích Nghi: “Cô muốn gài bẫy tôi đấy à?” “Gài bẫy cái gì?” Thích Nghi nháy mắt đầy vô tội. “Trần Thích Nghi!” Đông Phương Tín hung hăng đưa tay gõ lên đầu cô một cái. Thích Nghi vội vàng che lại chỗ bị đánh đâu, nghiến răng trừng mắt nhìn Đông Phương Tín: “Sao anh lại đánh tôi?” “Để cô bớt tự cho là mình đúng đi!” Khóe miệng Đông Phương Tín nhẹ nhếch, hiện lên một đường cong rõ ràng. “Anh đúng là đồ vừa tự phụ vừa bá đạo bại hoại!” Thích Nghi không nhịn được mắng nhỏ mấy câu. Gần đây anh thích đánh cô, mà cô lại để như vậy, không có phản khán lại, đúng là chuyện lạ mà. Nhưng mà cô thấy hơi kì kì, hai người bọn họ từ khi nào đã trở nên thân thiết như bạn bè từ thuở nhỏ như vậy chứ? Nhìn dáng vẻ chuyên chú suy nghĩ của cô, trong mắt Đông Phương Tín thoáng hiện lên ý cười. Thì ra có một số phụ nữ, ở gần một chút, bắt làm trò hề đúng là vui hơn nhiều. --- ------ ------ ------ -------- Sau khi bàn bạc hết công việc quay phim chụp hình của Thiên Nhiên với Dịch Nhiên xong, Thích Nghi đang chuẩn bị đi. “Trần tiểu thư!” Đột nhiên Dịch Nhiên nhỏ tiếng gọi cô lại. “Hả?” Thích Nghi nhướng chân mày, thu dọn những tại liệu trên bàn xong xuôi, mắt lấp lánh nhìn người đàn ông trước mặt. “Lần sau nếu có thương nghị gì với tôi, có thể đừng để cho người khác nhúng tay vào được không?” Mắt Dịch Nhiên thâm trầm, trên mạt hiện lên sự châm biếm: “Tôi không thích hợp tác với người không phân biệt công và tư.” Ý tứ vô cùng rõ ràng, nhằm thẳng vào Đông Phương Tín! Thích Nghi gần như không cần phải suy nghĩ lập tức trả lời: “Làn này là ngoài ý muốn thôi!” Dịch Nhiên nhìn cô chằm chằm một lúc lâu, mới bĩu môi nói một câu: “Chỉ hy vọng là vậy.” Tuy nói như vậy, nhưng lại không hề che giấu vẻ châm chọc hiện lên trong mắt. Thích Nghi cũng không trách anh ta, chỉ hơi mím môi, xoay người đi ra ngoài trước. Cô vừa ra khỏi phòng họp, liền thấy Lạc Ưu cười nhẹ bước về phía mình: “Trần tiểu thư, tổng giám đốc cho mời!” Thích Nghi định hỏi cô ấy xemĐông Phương Tín tìm cô có phải vì chuyện công việc hay không, nếu không thì cô không đi đâu. Bỗng dưng lại thấy Dịch Nhiên đi ra bên cạnh, miệng cười nhạt một cái: “Ừ, tôi sẽ đi.” Khi cô nói câu này, ánh mắt hơi liếc về phía Dịch Nhiên, quả nhiên thấy sắc mặt anh ta trở nên nhăn nhó. Cô cười thầm trong bụng một cái, vui vẻ bước theo Lạc Ưu. Dịch Nhiên muốn làm cho cô khó chịu, cô cũng sẽ không để cho anh ta thoải mái. Cái này gọi là gậy ông đập lưng ông! Mặc kệ trong đầu anh ta nghĩ cô là người như thế nào, cô không quan tâm. --- ------ ------ ------ ------ ----- Sau khi dẫn Thích Nghi vào phòng làm việc của Đông Phương Tín, Lạc Ưu liền đi ra ngoài. “Anh tìm tôi có chuyện gì?” Thích Nghi cũng không hề khách khí với Đông Phương Tín, đi tới ngồi đối diện anh. “Cô về Ôn Thành cũng được một thời gian rồi, vẫn luôn ở tại khách sạn D&N đúng không?” Đông Phương Tín đang phê duyệt tài liệu, nghe tiếng nói của cô thì hơi ngẩng lên nhìn một cái, sau đó lại tiếp tục làm chuyện của mình, giống như có thể làm cả hai chuyện cùng một lúc. “Ừ.” Thích Nghi trả lời ngắn gọn. Động tác ký tên của Đông Phương Tín hơi chậm lại, ngẩng đầu lên nhìn cô: “Không định chuyển đi à?” Thích Nghi không hiểu dụng ý câu hỏi của anh, liền lắc đầu một cái. “Chuyển đi đi!” “Nếu anh đã có quyết định đổi, sao từ đầu không kêu là chuyển chỗ luôn cho rồi, còn bày đặt hỏi ý kiến của tôi làm gì?” “Cô không có ý định chuyển đi hay sao?” “Tôi thấy ở khách sạn không có gì không tốt cả.” “Hai cô không muốn trở về nhà của mình đúng không?” Lời nói của Đông Phương Tín làm Thích Nghi giật mình, Thích Nghi nháy mắt mấy lần. Cô cắn răng, lạnh lùng nhìn anh, nhưng không trả lời. Đông Phương Tín nhíu mày một cái: “Sao vậy?” “Không phải.” Thích Nghi mở miệng: “Chẳng qua cảm thấy ở khách sạn rất tốt, ít nhất không cần phải tự làm cái gì cả, như vậy thật sự rất thoải mái…..” “Nói láo!” “Không đổi không được hay sao?” Mấy câu đối thoại của họ nghe có vẻ chẳng liên quan đến nhau, nhưng lại đối đáp rất trôi chảy. Đông Phương Tín khoanh tay trước ngực, ánh mắt kiên định: “Nếu cô cảm thấy tìm nhà phiền phức, tôi có thể sắp xếp giúp các cô.” “Thôi được rồi, tôi tự tìm là được!” Thích Nghi thả hai tay xuống: “Anh tìm tôi là vì chuyện này à?” “Chuyện này rất quan trọng.” Gương mặt Đông Phương Tín hiện lên sự không vui: “Hình như cô không thích chuyện tôi giúp các cô sắp xếp.” “Quan trọng là cả hai chúng tôi đều phải thích mới được, anh thì làm sao biết trong lòng chúng tôi thích cái gì.” Thích Nghi nhún nhún vai: “Tôi sẽ nhanh chóng giải quyết chuyện này, nếu không có gì thì tôi đi trước.” “Chờ một chút!” “Còn chuyện gì nữa?” Chân mày rậm của Đông Phương Tín nhíu lại: “Cô không thích ở chung chỗ với tôi thì phải?” “Chẳng lẽ anh lại muốn ở cùng tôi sao?” “Trần Thích Nghi!” Đông Phương Tín hơi nổi giận: “Cô nhất định cái gì cũng phải làm trái với tôi mới chịu à?” “OK, là tôi không đúng, tôi không nên cãi lại anh, được chưa?” Thích Nghi không muốn thực sự chọc cho anh nổi giận, vội vàng nói: “Anh còn có chuyện gì muốn dặn dò nữa?” “Không phải dặn dò, chỉ là tốt bụng nhắc nhở cô một chút, lúc chọn nhà, tốt nhất cách xa nội thành một chút, còn có………” Ánh mắt Đông Phương Tín sâu như biển, hoàn toàn không nhìn thấu anh đang suy nghĩ cái gì: “Không cần quan tâm vấn đề giá cả, tiền mua nhà coi như là phí quản lý, toàn bộ do Đông Phương Châu chi trả!” Không ngờ Đông Phương Tín lại có ý này, hai mắt Thích Nghi tỏa sáng: “Hào phóng như vậy sao?” “Không lẽ Đông Phương Châu lại sợ không có nổi số tiền đó hay sao?” Giọng nói anh thể hiện sự cao ngạo. “Dĩ nhiên là không!” Thích Nghi lập tức cười tươi rói: “Tôi biết nên làm gì mà.” “Ừ.” Lần này, giọng nói của Đông Phương Tín lại hết sức bình thản: “Đi đi!” Thích Nghi nghe vậy, khẽ mỉm cười, gật đầu với anh một cái, sau đó đi ra. Mắt Đông Phương Tín hơi nheo lại, đợi bóng dáng cô hoàn toàn biến mất, anh lập tức cầm điện thoại trên bàn lên bấm số. Giọng Lạc Ưu trả lời: “Tổng giám đốc có gì dặn dò ạ?” Khóe miệng anh hơi nhếch lên, nhàn nhạt ra lệnh: “Lập tức lên danh sách những ông chủ của tất cả các công ty địa ốc ở Ôn Thành cho tôi.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]