Chương trước
Chương sau
Đừng tưởng như vậy là xong rồi.
Trong khi Thích Nghi đang cho là bị Đông Phương Tín ôm cảm giác cũng không đến nỗi nào, ít ra như vậy thật sự rất ấm áp thì bàn tay của anh không nghiêm túc mà mò mẫm ở phía bụng của cô, thậm chí còn có xu hướng đi lên trên.
“Đông Phương Tín, dừng cái tay anh lại!” Mặc dù trời rất tối không thể nhìn thấy Đông Phương Tín, nhưng Thích Nghi vẫn xoay người trợn mắt, lạnh lùng la lên: “Anh đừng muốn thừa nước đục thả câu sao?”
“Không hề.” Đông Phương Tín cười ha ha, âm thanh chính nghĩa nói: “Tôi đây là đang đấu tranh với tử thần.”
“Ở đây đâu có cái gì gọi là Tử Thần?”
“Lạnh lẽo, đói khát, tình dục----“
“Im miệng.” Bàn tay nhỏ nhắn của Thích Nghi mò mẫm về phía trước, khó khăn mới bịt miệng anh lại được.
Đông Phương Tín lại há miệng cắn ngón tay của cô một cái.
Thích Nghi tức giận, nhanh chóng rút ngón tay ra, từ trên người anh nhảy dựng lên. Nhưng cô lại quên mất tình cảnh hiện tại, trời tối đen, chân sau của cô dẫm phải một cái hố, cả người cô lập tức ngã nhào về hướng mặt đất.
“A------“ một tiếng kêu thảm thiết vang lên trong đêm tối, “Bịch” một cái cả người Thích Nghi ngã nằm trên đất.
Âm thanh nhịn cười vang lên bên tai, hơi thở của anh thổi vào tai của cô: “Thấy chưa, chúng ta đối địch với nhau có ích lợi gì đâu? Không phải là tự mình tìm thua thiệt hay sao?”
Cô đã té rồi, anh còn có tâm trạng ở một bên vui sướng khi người gặp nạn?
Trong lòng Thích Nghi tức giận, đang định mở miệng cãi lại, ai ngờ tiếp ngay đó thân hình hoàn mĩ của Đông Phương Tín đã đè lên người cô: “Đêm còn rất dài, cũng không biết chúng ta có thể còn sống mà ra khỏi đây hay không. Trần Thích Nghi, không bằng trước khi chết chúng ta làm một ít chuyện có ý nghĩa đi, để cả hai chúng ta đều cảm thấy vui vẻ!”
Lời nói của anh rõ ràng như vậy, Thích Nghi làm sao có thể không hiểu. Chỉ là, nếu anh muốn chết thì tự mình đi chết đi, cô còn phải giữ lại tính mạn quay về gặp Tiểu Thảo! Lòng bàn tay cô chống trên ngực anh đẩy ra, thế nhưng không hề làm anh nhúc nhích chút nào, không khỏi tức giận nói: “Tự anh ở đó đau khổ thiên thu đi, tôi không rãnh nổi điên với anh!”
“Nhưng cô không phải là đối thủ của tôi.” Đông Phương Tín hổn hển cười một tiếng, bàn tay nắm chặt bả vai của cô: “Ngoan ngoãn chấp nhận đi thôi……”
Thích Nghi hoảng sợ, lại cuống quýt dùng lực đẩy anh ra.
Đông Phương Tín nắm hai cánh tay của cô đè lên trên đỉnh đầu, bàn tay khống chế cổ tay để cô không thể động đậy nữa: “Cô nhóc, cô chỉ cần cảm nhận cho tốt, thì sẽ hiểu loại cảm giác đó tốt đẹp đến chừng nào, chúng ta thử một chút xem---- ----“
“Đông Phương Tín, anh là đang cậy mạnh ức hiếp người…..!” Thích Nghi hét lớn: “Thả tôi ra ngay!”
“Là do cô dụ dỗ tôi trước.”
“Tôi không có.”
“Tôi là vì cứu cô nên mới té xuống đây, hiện cô phải lấy thân báo đáp!”
Thích Nghi tức đến nổi miệng phát ra một tiếng hừ lạnh: “Anh là đồ đê tiện!”
“Cô thực sự không muốn thử một chút hay sao? Tôi có thể khiến cho cô bồng bềnh như thiên đường đấy….” Đông Phương Tín dụ dỗ cô từng chút.
“Không!” Thái độ Thích Nghi kiên định trước sau như một.
Đông Phương Tín thở dài một tiếng: “Vậy thì thôi.”
Cô cảm giác anh rời khỏi người mình, Thích Nghi hơi sững sờ.
Tiếng cười của Đông Phương Tín truyền đến: “Thế nào, rất thất vọng vì tôi không tiếp tục dùng sức mạnh nữa sao?”
“Làm sao có thể chứ?” Thích Nghi hừ nhẹ, lật người ngồi dậy, lấy áo khoác của anh quấn chặt vào người: “Anh nằm mơ đi.”
Đông Phương Tín trầm mặc.
Một luồng gió mang theo lạnh lẽo nhẹ nhàng thổi qua, Thích Nghi nhịn không được hắt hơi một cái.
“Kêu cô cùng làm với tôi cô lại không chịu, bây giờ biết lạnh rồi à?” Đột nhiên Đông Phương Tín nói: “Bây giờ hối hận vẫn còn kịp đấy!”
“Tôi có lạnh chết cũng không làm chuyện đó với con lợn giống như anh!” Thích Nghi vẫn quật cường như cũ.
“Cô thật sự cứng đầu như con lừa vậy.”
“Anh mới là đồ con lừa, cả nhà anh đều lừa.”
“Cô gái chết tiệt này……..” Đông Phương Tín đưa tay qua bóp gương mặt cô một cái.
Thích Nghi đau quá vội vàng đánh vào tay anh.
Đùa giỡn một hồi, Thích Nghi thấy hơi mệt, cô im lặng ngồi một bên. Những lúc cô yên lặng, lại cảm thấy lạnh lẽo vô cùng. Cô lại hắt xì, cả người cũng không nhịn được nhích về phía anh. Cảm nhận được sự ấm áp trên người anh truyền tới, cô có chút không hiểu hỏi: “Đông Phương Tín, chẳng lẽ anh không cảm thấy lạnh sao?”
“Ha ha.” Đông Phương Tín cười cười, ung dung tự tin nói: “Cũng tạm được.”
Câu này ủa anh, đột nhiên làm cho Thích Nghi nhớ lại lúc bọn họ chạm mặt lần đầu tiên. Khi đó anh luôn đùa giỡn cô, vì vậy cô mới hỏi anh cảm thấy sảng khoái lắm phải không, anh cũng trả lời y như vậy. Kết quả sau cùng, cô cho anh ăn một tát-------
Chuyện cũ hiện rõ trước mắt, lúc đó bọn họ là đối thủ không đội trời chung, không nghĩ tới hôm nay lại cùng nhau rơi vào thảm cảnh như thế này. Điều đó làm cô cảm thấy, cuộc sống thực sự rất kỳ diệu.
Cô không khỏi cười nhẹ một cái.
Đông Phương Tín hừ nhẹ: “Cô cười cái gì?”
“Không có gì.” Có chết Thích Nghi cũng không đem suy nghĩ trong đầu nói cho anh nghe, nếu không anh lại muốn dùng biện pháp trả thù cô ngay tại đây thì biết làm sao?
Đông Phương Tín tiếp tục hừ nói: “Có phải cô nhớ đến chuyện lúc chúng ta mới quen nhau, đúng không?”
Chẳng lẽ anh thật sự nghĩ ra.
Thích Nghi hoảng hốt: “Không có.”
“Cô có.”
“Anh nghĩ rằng mình biết thuật đọc tâm à, có thể biết tôi đang suy nghĩ chuyện gì.”
“Với trí tuệ của cô lúc này chắc chắn là suy nghĩ đến chuyện đó.” Đông Phương Tín dùng giọng điệu khẳng định để nói: “Trần Thích Nghi, chẳng lẽ cô không sợ……”
“Không.” Thích Nghi lắc đầu: “Anh tuyệt đối sẽ không lợi dụng lúc người khác gặp nạn.”
“Ai nói tôi sẽ không?”
“Tôi tin tưởng anh.”
Đông Phương Tín: “……..”
Lúc này nghe lời cô nói, trong lòng của anh có một cảm giác gì đó không nói được chảy xuôi qua.
Đột nhiên Thích Nghi lại hỏi: “Bây giờ anh thấy lạnh rồi hả? Vậy thì chúng ta xích lại gần thêm một chút?”
“Không lạnh.” Lời mới vừa ra khỏi miệng, Đông Phương Tín lại nghĩ đến chuyện gì: “Sao vậy, cô vẫn còn thấy lạnh?”
“Tàm tạm.” Thích Nghi thở ra một hơi: “Đông Phương Tín, anh có thể trạng đặc thù hay sao vậy?”
“Cái gì?”
“Không hề cảm thấy lạnh…..Những thứ kia…….”
“Không có.” Anh dừng lại một chút, mới nói tiếp: “Thật ra cô chỉ cần nghĩ đến những chuyện khác, đem sự chú ý phân tán ra, hoặc là vận động một chút, sẽ không cảm thấy lạnh.”
Thích Nghi nghe vậy thì hơi sũng sờ. Nghe giọng điệu của anh, ban nãy anh cãi nhau ầm ĩ với cô, thật ra là để phân tán sự chú ý của cô chứ không phải là thực sự có ác ý? Như vậy, anh là dụng tâm cực khổ rồi hả? Trong long cô cảm thấy ấm áp, nói: “Đông Phương Tín, mới nãy là anh muốn giúp tôi hả?”
“Sao?”
“Phân tán sự chú ý của tôi, làm cho tôi động tay động chân, để không còn cảm thấy lạnh nữa.”
“Nếu cô muốn nghĩ như vậy cũng không sao.” Đông Phương Tín cười hắc hắc: “Chỉ là tôi muốn nói rõ cho cô nghe, tôi cho rằng nếu chúng ta làm một lần sẽ càng ấm áp hơn.”
“Anh đi chết đi!” Thích Nghi đưa chân đá về hướng của anh, nhưng mà trời quá tối, cô nhìn không thấy, chỉ có thể đạp vào khoảng không vô ích.
Mặc dù anh phủ nhận, nhưng Thích Nghi vẫn nhất định cho rằng anh có ý tốt. Nghĩ kĩ lại, trước đây khi cùng anh đấu đá, đều là cô thua thiệt trước, nhưng anh chưa hề làm chuyện gì quá đáng. Cho nên, người đàn ông này hẳn là một người phong độ. Lời đồn đại thường không sai, tuy nhiên thực sự mà nói, quả thật anh không phải loại người hèn hạ đó. Nếu không, không thể lần nào anh cũng biết cái gì là vừa phải, bây giờ lại giúp đỡ cô rất nhiều.
Nhưng mà, tại sao bình thường anh lại hay tỏ thái độ làm cho người khác ghét như vậy đây? Để người ta biết ý tốt của anh, chẳng lẽ không tốt hơn hay sao?
Trong lúc Thích Nghi đang suy tư, đột nhiên Đông Phương Tín cười một tiếng, giọng điệu cũng trở nên thoải mái nhẹ nhõm: “Coi như số của cô tốt, chúng ta không cần phảu chết ở đây.”
“Cái gì?” Thích Nghi không hiểu anh nói như vậy là ý gì.
“Nhìn về phía bên trái của cô!” Lòng bàn tay của Đông Phương Tín vỗ vào bả vai của Thích Nghi: “Có người tới cứu chúng ta rồi.”
Nghe vậy, Thích Nghi lập tức quay mặt nhìn lại.
Nhìn về phía bên trái, quả nhiên thấy có ánh sáng đèn pin chiếu tới, làm cho cái chỗ u ám này trở nên có sinh khí. Đồng thời nghe thấy giọng đàn ông hét lớn: “Đông Phương?”
“Tôi ở đây.” Đông Phương Tín đỡ Thích Nghi đứng dậy, đáp lại tiếng kêu của người kia: “Làm sao cậu không tới chậm thêm một chút nữa?”
“Cũng là tình thế bắt buộc thôi.” Long Vu Hành xuất hiện đầu tiên, ánh mắt lướt qua khuôn mặt của Đông Phương Tín, sau đó nhìn thẳng vào Thích Nghi, khóe miệng nở một nụ cười khó hiểu: “Trần tiểu thư.”
“Long tiên sinh.” Cho dù anh ta chỉ là vì Đông Phương Tín mà đến, lúc Thích Nghi nhìn thấy anh ta xuất hiện, dù sao cũng vô cùng cảm kích. Cô cười một tiếng, phóng khoán nói: “Cảm ơn anh.”
“Ừ.” Long Vu Hành cũng không khách sao nhận lời cảm ơn của cô.
Người đàn ông này……….
Quả nhiên là vật họp theo loài, anh ta cùng với Đông Phương Tín đúng là anh em tốt! Tính cách cũng thật giống nhau!
“Thích Nghi.” Thiên Nhiên đi sát phía sau Long Vu Hành cũng vừa đi đến, thấy Thích Nghi bình an đứng trước mặt mình, hốc mắt cô đỏ lên, nhanh chóng bước tới, đưa tay ôm chầm lấy cô: “Cậu làm tớ sợ muốn chết.”
“Tớ không sao.” Thích Nghi vỗ vỗ sau lưng Thiên Nhiên, nhẹ nhàng an ủi: “Không cần sợ.”
“Tổng giám đốc.” Lý Tốc bước nhanh tới cúi đầu với Đông Phương Tín một cái: “Là tôi vô dụng, đến lúc này mới tìm được đến đây.”
“Không phải tôi cũng không có chết đây sao?” Đông Phương Tín hoàn toàn không có ý trách anh ta, vỗ vỗ lên vai anh ta, ánh mắt nhìn về phía Trình Kiêu: “Tiểu Niệm đâu?”
“Vẫn còn ở phía trên.” Trình Kiêu thu lại ánh mắt đang nhìn vào bóng lưng Thiên Nhiên, lạnh nhạt nói: “Chúng ta chuẩn bị đi thôi.”
Vừa nói xong, anh ta liếc nhìn Long Vu Hành một cái.
Long Vu Hành cầm bộ đàm trên tay lên, liên lạc với Lăng Tố Dung ở phía trên đỉnh núi, nói cho cô ta biết vị trí chính xác của bọn họ, rồi sắp xếp máy bay trực thăng bay đến cứu viện.
Trình Kiêu lấy dù với áo khoác từ trong ba lô, chia ra đưa cho Đông Phương Tín và Thích Nghi.
Thiên Nhiên mặc áo khoác vào cho Thích Nghi, cầm tay của cô lên vừa hà hơi vừa nói: “Thật may là cậu không có chuyện gì, nếu không tớ thật sự không biết làm sao nhìn mặt Tiểu Thảo đây.”
Biết lúc đó cô ấy thực sự sợ hãi, Thích Nghi nhẹ nhàng vỗ tay cô ấy: “Tớ làm sao có thể có chuyện gì được? Yên tâm đi, tớ sẽ không dễ dàng để mình xảy ra chuyện đâu. Ngược lại cậu đó, biết rõ hoàn cảnh khó khăn như vậy, hôm nay trời lại còn đổ mưa to, đáng lẽ không nên xuống đây mới đúng. Sức khỏe của cậu…..”
“Mọi người chúng ta sẽ không có chuyện gì.” Thiên Nhiên đúng lúc ngắt lời Thích Nghi, đồng thời nhìn về phía Trình Kiêu một cái, nhưng thấy người nọ dường như chưa nghe được những gì hai người bọn họ nói, lúc này mới thở phào một cái.
Có một số việc cô không muốn anh biết.
Long Vu Hành cũng liếc nhìn bọn cô mấy lần, Đông Phương Tín cũng thỉnh thoảng nhìn tới, trong mắt anh thoáng qua điều gì đó. Nhưng bọn họ cũng cực kì khí khái, không có tùy ý đặt câu hỏi bọn cô.
Lý Tốc thấy họn họ cũng chuẩn bị xong rồi, liền nói: “Tổng giám đốc, trước hết chúng ta cần phải đi tới chỗ nào trống trải hơn chút, để trực thăng dễ dàng tìm thấy chúng ta, cũng dễ dàng cứu hộ hơn.”
“Vậy thì đi thôi!” Ý Long Vu Hành là muốn Lý Tốc dẫn đường, sau đó nhìn về phía hai cô gái: “Các cô đi ở chính giữa, tôi và Trình Kiêu sẽ đi sau cùng.”
“Được.” Thiên Nhiên biết ơn liếc nhìn anh một cái, rồi đưa tay đỡ lấy Thích Nghi: “Chúng ta đi thôi!”
Thích Nghi gật đầu đi song song với cô ấy.
Trình Kiêu cũng vội vàng theo sau.
Đông Phương Tín cùng Long Vu Hành đi thụt về phía sau, người đi trước liếc nhìn người đằng sau một cái, nhỏ tiếng nói: “Chuyện là như thế nào?”
Long Vu Hành lắc đầu: “Không rõ ràng lắm, nhưng chắc là có âm mưu.”
“Lúc xảy ra chuyện tôi có chú ý hoàn cảnh xung quanh, đúng là giống như vậy.”
Long Vu Hành lại nhỏ tiếng xuống: “Lấy tính tình của cậu đáng lẽ không làm chuyện như vậy mới đúng.”
Chân mày Đông Phương Tín nhẹ nhàng nhướng lên, sâu kín nhìn lại, nhưng cũng không nói gì.
Thấy vẻ mặt của anh như thế, trong lòng Long Vu Hành chợt nảy sinh ra một ý nghĩ. Anh ta còn đang định tìm tòi nghiên cứu Đông Phương Tín nhưng anh đã nhấc chân bước đi mất. Anh ta chạy theo mấy bước, muốn tiếp tục tra hỏi, thì nghe Lý Tốc nói: “Chỗ này tương đối trống trải, chúng ta dừng lại đây chờ trực thăng đến cứu viện thôi!”
Thì ra bọn họ đã đến được một chỗ khá thoáng đãng, nhìn quang cảnh của chỗ này, đúng là thích hợp nhất để chờ cứu viện.
Trình Kiêu liếc nhìn Thiên Nhiên cùng Thích Nghi, âm thanh lạnh lùng nói: “Chúng ta nghỉ ngơi ở đây một chút đi!”
“Vậy trước hết chúng ta ăn cái gì đã.” Lý Tốc lấy từ trong ba lô ra một ít thức ăn, chia lại cho bọn họ.
Lúc này, mưa to đã ngừng hẳn, Lý Tốc nhanh chóng trải một tấm lót trên mặt đất, để cho bọn họ ngồi xuống.
Bọn họ lẳng lặng ăn, nhất thời không ai nói gì.
Một lát sau, trên trời xuất hiện mấy vệt ánh sáng chói lóa. Chính là mấy chiếc trực thăng của Long Vu Hành bay tới, từ trên đó có mấy người nhảy xuống, giúp cho bọn họ leo lên máy bay.
Mọi chuyện đều thuận lợi, chuyện này đến đây coi như kết thúc.
Nhưng có một số chuyện, cũng chỉ mới là bắt đầu!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.