Chương trước
Chương sau
Tiếng nói vừa dứt đã xuất hiện một người, theo sau có nhiều nữ tử.
Đám người Khổng Tuyên Phục Hy vừa thấy người này liền xuất hiện vẻ kích động. Thiên binh thiên tướng mừng rỡ nhất tề quỳ gối, miệng xưng "Bệ hạ, nương nương". Mà lục đại thánh nhân đều sắc mặt biến đổi, cơ hồ không thể tin vào cảm giác của mình.
Hắn không phải mới vừa cùng Đả Thần Tiên mà tiêu biến rồi sao?
Hắn so với lúc trước có chút khác biệt, nhưng cụ thể là biến hóa gì thì không thể nói ra được.
Chỉ thấy Trương Tử Tinh trực tiếp đi về phía đám người Khổng Tuyên. Khi đi ngang qua Tam Bảo Ngọc Như Ý thì nghe "bộp" một tiếng, Như Ý đang dừng lại trong không trung bỗng nhiên vỡ ra thành từng mảnh nhỏ, lập tức hóa thành tro bụi.
Lục thánh thấy thế đều đại chấn. Tam Bảo Ngọc Như Ý tuy không so bằng Tiên thiên chí bảo như Càn Khôn Đỉnh, Hỗn Độn Chung, nhưng cũng là tiên thiên bảo vật, hơn nữa lực công kích kinh người. Không thể tưởng được lại bị hóa thành tro bụi dể dàng như vậy!
Mà đến tột cùng là gặp phải điều gì mà bị vỡ vụn. Trong lục thánh cũng không một ai thấy rõ, thậm chí căn bản là cảm giác không được.
Chư thánh cảm thấy kinh nghi, nhất là Nguyên Thủy Thiên Tôn, trong lòng không khỏi sinh ra hàn ý. Đây đến tột cùng là thần thông gì! Hắn vốn phải hóa thành tro bụi, vì cái gì lại kỳ tích sống lại, hơn nữa trước sau lại có biến hóa lớn đến như thế!
Trương Tử Tinh sau khi cùng đám người Khổng Tuyên hợp lại, đem ánh mắt nhìn về phía chư thánh, cuối cùng dừng ở trên người Nguyên Thủy Thiên Tôn, lạnh nhạt nói: "Kiếp đã tiêu, tranh đấu tự ứng mà dừng tay. Lúc này là lúc phong thần định tam giới vị giai".
Vừa dứt lời, mọi người liền cảm thấy cảnh vật chung quanh đột nhiên biến đổi, trở thành một chỗ lạ lẫm. Đúng là kỳ sơn nhân giới, cũng là chỗ của Phong thần đài. Loại chuyển di mới vừa rồi, cho dù là Thánh nhân cũng không thể kháng cự.
Đồng thời xuất hiện tại Phong thần đài còn có Khương Tử Nha. Hắn vốn đang ở tại triều ca bỗng nhiên bị một cỗ lực lượng kỳ dị cuốn lấy, trong nháy mắt đã tới nơi này.
Khương Tử Nha nhìn thấy Nguyên Thủy Thiên Tôn liền bước lên phía trước hành lễ, lại bái kiến các vị Thánh nhân còn lại.
Nguyên Thủy Thiên Tôn nhìn thấy Khương Tử Nha, tựa hồ lo lắng cũng giảm bớt vài phần, liền nói: "Chư vị đạo hữu. Sát kiếp lần này, tam giới vị giai thân đều sa vào trong đó. Đều phải nhất nhất xây dựng lại. Ta có môn nhân Khương Thượng chịu thiên mệnh phong thần, tự có thể đảm đương trách nhiệm này".
Nếu có thể mượn tay Khương Tử Nha làm cho các môn nhân của Xiển giáo được phong chức vị lớn. Như vậy Xiển giáo tương lai tất có thể nhanh chóng trọng chấn. Đây là nước cờ cuối cùng của Nguyên Thủy Thiên Tôn.
Thông Thiên Giáo Chủ lập tức xuất ngôn phản đối: "Khương Thượng quả thật là người mệnh trung phong thần. Bất quá chỉ trong phạm vi ba trăm sáu mươi lăm vị chánh thần của Thiên giới mà thôi. Làm gì có tư cách định tam giới vị? Bệ hạ mới là người có tư cách, lúc trước cũng nắm giữ Đả Thần Tiên. Do đó nên do hắn phong tam giới vị".
Lời vừa nói ra, nhị giáo Tây Phương cũng tỏ vẻ phụ họa. Lão Tử không lên tiếng, vẻ mặt trầm tư nhìn Trương Tử Tinh. Nữ Oa nương nương cũng lộ vẻ không yên lòng.
Hôm nay ý kiến là ba so với một, hơn nữa Nguyên Thủy Thiên Tôn đối với Trương Tử Tinh cũng hết sức kiêng kị, lập tức nói: "Cho dù hắn từng nắm giữ Đả Thần Tiên, nhưng giờ phút này Đả Thần Tiên đã bị hủy. Trừ Khương Thượng ra, bất luận kẻ nào cũng không thể tiến vào Phong thần đài. Cho dù là Thánh nhân cũng không ngoại lệ. Hắn làm sao có thể phân phong tam giới vị? Chẳng lẽ hắn muốn lừa lão sư mà định thiên số sao?"
Tuy không biết "Thiên tử" này rốt cuộc gặp kỳ ngộ gì, nhưng thực lực khủng bố này quả thật đã vượt lên trên Thánh nhân. Chẳng qua vô luận thế nào đều không thể so với "lão sư" được. Nếu có thể khích hắn xúc phạm quy tắc của lão sư Hồng Quân, tất có thể mượn tay lão sư trừ khử đại địch trước đó chưa từng có này.
Trương Tử Tinh lơ đểnh hỏi: "Nói cách khác, chỉ cần ta có thể đi vào Phong thần đài. Là có thể phong thần?"
Nguyên Thủy Thiên Tôn nghe ngữ khí của hắn hết sức tự tin, còn nghĩ hắn ý thần thông mà xông vào, lúc này không chút suy tư gật đầu nói: "Tất nhiên là như thế".
Trương Tử Tinh mỉm cười, bỗng nhiên lớn tiếng kêu: "Bách Giám ở chỗ nào?"
Hào quang chớp động, trước Phong thần đài hiện ra một bóng người mông lung. Đúng là Bách Giám.
Bách Giám nhìn thấy Trương Tử Tinh liền dập đầu bái: "Ra mắt chủ thượng".
Bách Giám xuất hiện hành lễ, làm cho chư thánh thầm kinh ngạc. Khương Tử Nha cũng trợn tròn mắt. Mà Nguyên Thủy Thiên Tôn năm đó lập kế cho Khương Tử Nha giải cứu Bách Giám cũng giật mình không nhỏ. Vị Thiên tử này từ khi nào lại biến thành "Chủ thượng" của Bách Giám? Cho dù là Hiên Viên Hoàng Đế, bất quá cũng chỉ là chủ cũ của Bách Giám mà thôi.
Nếu sớm đã tính hết như vậy, quả thực là đáng sợ tránh không khỏi được.
Trương Tử Tinh tâm niệm vừa động, một cỗ lực lượng vô hình đỡ Bách Giám lên: "Bách Giám. Ngươi có tin ta không?"
Bách Giám lộ ra vẻ thành kính: "Người khác có lẽ chẳng biết mới vừa rồi chính là chủ thượng xả thân cứu tam giới chúng sinh. Nguyên hồn của ta cùng chủ thượng tương liên, tự nhiên biết được. Bách Giám sao lại không tin chủ thượng? Chủ thượng chỉ cần phân phó, cho dù hóa thành tro bụi ta cũng tuyệt không do dự".
Khương Tử Nha vừa nghe mới vừa rồi cứu trường đại họa đáng sợ kia cũng không phải là Thánh nhân mà là vị Thiên tử nhân giới này, không khỏi trợn mắt há hốc mồm.
Trương Tử Tinh tự bạo hủy diệt Đả Thần Tiên, sớm đã giải trừ trói buộc nguyên hồn, thấy Bách Giám thành khẩn như thế, cũng không nói nhiều: "Ta muốn vào Phong thần đài một chuyến".
"Tuân mệnh" Bách Giám hành lễ đối với Hoàng Đế ở xa xa, cung kính đem bổn mệnh nguyên hồn dâng lên Trương Tử Tinh. Trương Tử Tinh thu lấy nguyên hồn liền thấy Bách Giám lay động, hóa thành một cây cầu phát ra bạch quang, nối thẳng vào khoảng không phía trước. Trong không trung mơ hồ hiện ra một quầng sáng.
Nguyên Thủy Thiên Tôn thầm kêu không ổn, nhưng cho dù hắn có tâm ngăn cản thì lúc này cũng không dám khinh động. Dù sao, Tam Bảo Ngọc Như Ý bị hủy diệt là chính mắt hắn cùng chư thánh trông thấy. Trương Tử Tinh từng bước đi trên bạch quang kiều đi vào trong vầng sáng. Sau khi đi vào thì bạch quang cũng dần dần ảm đạm. Tất cả mọi người đều biết cây cầu này là do bổn mệnh lực của Bách Giám hóa thành. Đợi sau khi Trương Tử Tinh tiến vào Phong thần đài xong, bạch kiều hoàn toàn biến mất, Bách Giám sẽ hóa thành tro bụi. Hôm nay sát kiếp đã hết, chỉ sợ không thể được vào Phong Thần bảng.
Tuy biết điều này, nhưng Bách Giám vẫn làm như vậy, hơn nữa không chút do dự.
Kỳ quái là, sau khi Trương Tử Tinh tiến vào vầng sáng, bạch kiều cũng không bị hóa thành tro bụi, mà là trên bề ngoài xuất hiện một tầng kim quang nhàn nhạt, cùng Trương Tử Tinh dần dần thu vào bên trong vầng sáng.
Mấy vị Thánh nhan nhìn ra. Kim quang bất diệt bảo hộ Bách Giám lại là Công đức lực! Chẳng lẽ là một bộ phận công đức cứu thế mới vừa rồi?
Trương Tử Tinh sau khi tiến vào trong vầng sáng, vầng sáng lúc này cũng hướng ra bốn phía mà tản ra. Lập tức mọi người liền cảm thấy từng trận thần diêu ý động, cảnh tượng chợt biến hóa. Đó là một cái đài rộng lớn, hào quang lập lòe, bên trong có rất nhiều người thân hình như ẩn như hiện đang ngồi xếp bằng, có chút giống như ảo ảnh. Tại nơi này cho dù là Thánh nhân cũng chỉ có thể làm khách xem mà thôi, không thể can thiệp vào. Đây chính là Phong thần đài!
Trương Tử Tinh thấy trên không trung của đài có lơ lửng một tấm bảng phát ra hoàng quang nhàn nhạt, bên trong mơ hồ huyền diệu vô cùng, đúng là nguồn gốc lực lượng của Phong thần đài - Phong Thần bảng.
Trương Tử Tinh đi lên đài cao, mỗi một bước thì Phong Thần bảng lại sáng lên một chút. Cho đến khi lến đến trên đài cao thì Phong Thần bảng hào quang đã bao phủ cả Phong thần đài, những bóng người mờ ảo đang ngồi xếp bằng đều mở to mắt, đứng dậy, tụ tập về phía dưới đài. Khương Tử Nha cũng bị một cỗ lực lượng kỳ dị làm cho thân bất do kỷ mà hút về phía Phong thần đài, đứng bên dưới Trương Tử Tinh.
Trương Tử Tinh ánh mắt đảo qua rất nhiều khuôn mặt quen thuộc ở dưới Phong Thần đài, liên tưởng tới chuyện cũ, trong lòng không khỏi cảm khái.
Hạo Thiên Thượng Đế cùng Dao Trì Kim Mẫu cũng ở trong đó, khi nhìn thấy Tử Tinh thì lộ ra vẻ sợ hãi; Xiển Giáo thì chỉ có Ngọc Đỉnh chân nhân là mặt nở nụ cười, xa xa hướng tới Trương Tử Tinh mà chắp tay chào; Nữ Bạt cùng Ứng Long nhìn thấy huynh trưởng cùng lộ ra nụ cười; đám người Văn Trọng Trịnh Luân mặt đầy vẻ kính trọng. Đương nhiên những người này đều biết, người đứng ở trên Phong Thần đài có ý nghĩa gì. Ngay cả các dị thú trong Quy Khư như Cùng Kỳ Giải Trĩ cũng xuất hiện ở dưới Phong Thần đài.
"Có sát kiếp đương thế, thiên đạo xây dựng lại, tam giới đều liên quan ở trong đó…" Trương Tử Tinh thong thả "đọc diễn văn". "Sau đây sẽ tiến vào chủ đề chính, ta thượng thừa thiên vận, nhận trọng trách định tam giới vị giai ứng thiên số".
"Ba mươi ba tầng trời ứng chu thiên chư tinh túc, trông coi các sinh linh hạ giới. Nay lập Phục Hy Thần Nông Hoàng Đế thành tam Thiên đế, thống ngự ba mươi ba tầng trời. Phục Hy là trưởng, Thần Nông Hoàng Đế là thứ. Tam đế nắm giữ nhật nguyệt ngày đêm khí hậu bốn mùa Nam Bắc cực thiên nhân tam tài, thống ngự chư tinh".
Phục Hy Thần Nông Hoàng Đế tam hoàng vừa nghe mình lại làm Thiên đế, không khỏi âm thầm cười khổ. Phải biết rằng lúc trước tâm nguyện của bọn họ là để cho Trương Tử Tinh làm đế. Không ngờ cuối cùng bị "báo ứng" rơi vào trên người mình.
Ngay cả mấy vị Thánh nhân cũng không thể không thừa nhận. Tam hoàng tu vi tinh thâm, không ngoan trác tuyệt, nhân đức khoan hậu, mọi người ngưỡng mộ, đúng là tân Thiên đế tốt nhất. Tam giới đại vị, đều không phải nhất định phải là người đã chết đi trong sát kiếp, như Tam hoàng tuy còn sống nhưng vẫn được chọn. Hạo Thiên năm đó có thể trở thành Thiên đế chính là ví dụ tốt nhất.
Chuyện cho tới bây giờ, Tam hoàng cũng không thể chối từ, đều hành lễ tỏ vẻ vâng mệnh.
Trương Tử Tinh nói tiếp: "Trong sát kiếp trung, có người tiêu diêu tiên đạo, hoặc nhục thân thành thánh hoặc hưởng thần đạo hoặc may mắn tu quỷ tiên. Nhưng cũng có vô số những người còn nông cạn, trong vòng ba năm sẽ hồn phi phách tán không tồn hậu thế. Sinh diệt thịnh suy tuần hoàn không ngừng đã là thiên đạo. Dương (sinh) chi nhất đạo dĩ minh. Âm (tử) chi nhất khước muội. Cô âm bất sinh. Độc dương bất trường. Nay ta lấy Quy Khư được Hồng Quân ban tặng lập Âm Phủ phủ, vô số vong linh trong sát kiếp gia nhập phủ này, mở ra "luân hồi" lực. Phủ chuyên phụ trách luân hồi chuyển thế. Từ nay về sau tất cả những người chết đi, hạn định trong ngày tam hồn thất phách bất tán, làm quỷ thân về phủ mà bình phán thiện ác tại thế, hoặc luân hồi chuyển thế trọng sinh, hoặc nhốt đánh vào ngục trừng phạt không được siêu sinh, hoặc tại phủ tu hành nhận chức… đều được tiến hành tại đây".
Phủ vốn Trương Tử Tinh đã sớm có ý tưởng, hôm nay coi như là đã hoàn thành tâm nguyện.
"Thật là đại thiện!" Lão Tử nghe vậy nhịn không được khen một câu. Chư thánh cũng đều vuốt cằm. Lần này lập phủ vị, không chỉ có vô số vong hồn có nơi có chốn của mình, hơn nữa từ đó về sau sinh tử chi đạo cũng được cân bằng. Có thể xưng là công đức vô lượng.
Nguyên Thủy Thiên càng lúc càng sợ: "Người đó" lại đem Quy Khư tặng cho Thiên tử này! Hơn nữa Thiên tử lại còn có được lực lượng thiết lập "Quy tắc"! Phải biết rằng. Loại này năng lực "Quy tắc" huyền diệu này, cho dù là lực lượng cường đại như Thánh nhân cũng không có khả năng có được. Có lẽ, cả vũ trụ chỉ có đại biểu cho "Đạo" như "người đó" mới có thể làm được. Làn người đó ban cho Thiên tử lực lượng? Hay là Thiên tử tự bản thân thu hoạch? Liên tưởng đến tình cảnh Tam Bảo Ngọc Như Ý hóa thành tro bụi, Nguyên Thủy Thiên Tôn trong lòng lại thêm vài phần run rẩy.
"Nay lập Hình Thiên là Thiên Tề đế, tổng lĩnh Phủ các vụ; Ngọc Đỉnh chân nhân là Đô Đại đế phụ trợ, trông coi Ngũ phương quỷ đế, thập điện Diêm La" Mọi người nghe Trương Tử Tinh nhất nhất phong phủ vị thực không thiên vị. Ngay cả "tử địch" Ngọc Đỉnh chân nhân Môn hạ Xiển giáo cũng được phong Đô Đại đế, đều khẩu phục tâm phục.
Giải Trĩ, Côn Bằng, Đại Uy Đức Minh Vương, Nam Cực Tiên Ông, Xích Tùng Tử trở thành Ngũ phương quỷ đế, Thập thiên quân thành Thập điện Diêm La. Sáu người trong Tây Phương giáo bát bộ cũng phân ra vào luân hồi lục đạo chi vực (Long đạo nhân trong phòng thí nghiệm chỉ còn thân xác, chân hồn đã sớm chết đi).
Trừ Giải Trĩ cùng Côn Bằng ra, kể cả Đế Thính những người trong Quy Khư đều căn cứ vào năng lực đặc thù mà sắp xếp vào những chức vị tương ứng trong phủ. Nghiêm khắc mà nói, Đám người Giải Trĩ Cùng Kỳ năm đó sau khi tiến vào Quy Khư, vốn đã là Quỷ Tiên chính tông.
Hình Thiên khom người lĩnh mệnh, cũng vứt bỏ hiềm khích trước đây, cùng Đô Đại đế đồng tâm hiệp lực quản lý Âm Phủ phủ.
Trương Tử Tinh thi triển thần thông không chế Quy Khư, tiến hành biến hóa cùng cải tạo. Trương Tử Tinh giờ phút này thực lực phi phàm, lại có nguyên hình của Quy Khư . Nên quá trình này ước chừng khoảng nửa canh giờ là xong.
Trương Tử Tinh sau khi hoàn thành phủ, mở miệng nói: "Băng Tuyết".
Băng Tuyết vổn ở phía sau Dương Tiển nghe chủ nhân gọi, bước nhanh tiến lên nửa quỳ nói: "Chủ nhân".
Trương Tử Tinh nhìn Băng Tuyết, mở miệng nói: "Ta tuy chế tạo ra ngươi, nhưng ngươi nhân cơ duyên xảo hợp đã có được ý thức độc lập của mình, nên được tự do, từ nay về sau gọi ta là phụ thân".
Băng Tuyết trong mắt một tia sáng, cúi đầu thấp giọng nói: "Phụ thân".
"Giờ phút này phủ đã được kiến tạo, hiện còn khuyết luân hồi chi tâm. Ngươi thân có khả năng thôn phệ đồng hóa vạn vật, đúng là phù hợp. Ta muốn cho ngươi thân hợp luân hồi, ngươi nguyện ý không?"
Băng Tuyết cúi đầu suy tư một lát, gật gật đầu. Trương Tử Tinh nói: "Nếu hợp luân hồi, ngươi có lẽ sẽ trọn đời không thể rời phủ. Ngươi có rõ ràng không?"
Băng Tuyết đang muốn mở miệng, đột nhiên trong lòng như cảm giác được điều gì, quay đầu nhìn lại vừa lúc đón nhận ánh mắt lo âu của Dương Tiển. Cũng không biết Băng Tuyết có đọc được điều gì hay không, nhưng trong phút chốc miệng bỗng nhiên khẽ di chuyển một chút, cũng không biết là một nụ cười hay muốn nói gì đó, cuối cùng quay đầu lại nói với Trương Tử Tinh: "Con nguyện ý, phụ thân".
Dương Tiển chấn động, thân thể run lên nhè nhẹ, nhìn chằm chằm vào bóng lư ng của Băng Tuyết, nhưng nàng ta cũng không quay đầu lại. Lúc này Ngọc Đỉnh chân nhân đã là Đô Đại đế đi tới, cấp cho người đệ tử khi xưa này một ánh mắt an ủi.
Vị đệ tử này cừu hận đã "buông" mà "giải thoát" nhưng lại lâm vào một loại chấp nhất mới. Cũng may "yêu" cùng "cừu hận" chung quy cũng có cùng bản chất. Ngọc Đỉnh chân nhân tin tưởng rằng, lấy trí tuệ cùng ngộ tính của Dương Tiển. Cũng sẽ có một ngày cũng có thể thu được "Đạo" chân chính của mình.
"Mỗi một ngày 15 tháng bảy, ngươi có thể trở lại hình người, nếu có thể hiểu được luân hồi chi đạo, tương lai cũng sẽ có duyên thoát ra" Trương Tử Tinh thêm một câu, đối với Băng Tuyết khẽ vuốt cằm. Sau đó đi xuống nói với Khương Tử Nha: "Việc của ta đã xong. Ngươi đã có thể phong Thiên giới chi thần vị. Hy vọng ngươi hiểu được những lời mà ta đã nói tại triều ca".
Khương Tử Nha sắc mặt phức tạp liếc mắt nhìn Nguyên Thủy Thiên Tôn, bản thân đang tiến hành đấu tranh tư tưởng kịch liệt. Những lời Trương Tử Tinh nói ngày đó lại quanh quẩn trong lòng: "Việc phong thần có liên quan trọng đại. Sai một ly đi một dặm… Tuyệt đối không thể vì lợi ích của một phương nào… Người nào thích hợp với tiên vị gì, đều phải tự lượng. Phong tốt, là may mắn cho con cháu trăm ngàn năm sau; Ngược lại, hậu hoạn vô cùng. Thủy chung cần phải giữ cái tâm công chính, tuyệt đối không được tư tâm".
Trương Tử Tinh mới vừa rồi "nhắc nhở", trên thực tế cũng sử dụng một chút lực lượng, nhưng tuyệt không khống chế Khương Tử Nha mà chỉ làm cho hắn nhận thức rõ ràng hơn mà thôi, để có thể đưa ra những quyết định tự chủ không bị quấy nhiễu.
Trong suy tư, Khương Tử Nha từng bước đi lên trên đài.
Lúc này Phong Thần bảng ở trên bầu trời đã hạ xuống Phong Thần đài, lại phát ra hào quang kỳ dị chiếu lại sự tích tử vong của những người đợi phong ở dưới đài.
Bộ phim này nhanh chóng xuất hiện trước mắt Khương Tử Nha. Trong nháy mắt này, tin tứ c của người quen hay lạ đều được "đưa vào" trong đầu Khương Tử Nha.
Khương Tử Nha hít sâu vào một hơi, hai mắt lộ ra thần quang, đem toàn bộ tạp niệm đều bài trừ, rốt cuộc bắt đầu thực hiện một công việc lớn lao nhất trong đời - phong thần.
Bách Giám xả thân thành nhân, có công lớn Xúc thành trong việc thiên giới khai phủ, phong là thủ lĩnh tám bộ ba trăm sáu mươi lăm vị thanh phúc chánh thần.
Vô Đương thánh mẫu là Đấu Mẫu chánh thần, đứng đầu trong chu thiên, thống ngự quần tinh ác sát. Lục Áp, Vân Hoa tiên tử, Nhiên Đăng đạo nhân, Ứng Long, Nữ Bạt, Linh Bảo thượng sư, Cơ Phát đều trong nhóm này.
Trong đó, Lục Áp đứng đầu Bắc Đẩu có chú tử chi dị lực; Vân Hoa tiên tử đứng đầu Nam Đấu, có chú sinh chi dị lực. Phụ thân Dương Tiển là Dương Quân cũng được phong một trong Nam Đấu lục tinh. Vợ chồng đoàn tụ; Ứng Long là Long Đức tinh, Nữ Bạt là Hồng Loan tinh làm chủ nhân duyên của nhân gian; Cơ Phát thay thế vị trí vua trong nguyên bản, trở thành Thiên Hỉ tinh. Linh Bảo thượng sư là Đại Họa tinh, Nhiên Đăng đạo nhân thành "Vinh ưng" tảo trửu tinh.
Văn Trọng là Đông Nhạc đại đế đứng đầu ngũ nhạc, lo việc liên lạc vận chuyển với thiên giới. Thái Ất chân nhân là Nam Nhạc đại đế, Quảng Thành Tử là Tây Nhạc đại đế, Thanh Hư đạo đức chân quân là Bắc Nhạc đại đế, Đạo Hạnh thiên tôn là Trung Nhạc đại đế.
Trấp Quang Kỷ Bạch Chiêu Cự Linh Uy Ngưỡng Xích Nộ bốn người là Tứ thánh đại nguyên soái.
Hàng Tam Thế minh vương Quân Lợi minh vương Bất Động minh vương Đại Uy Đức minh vương là Tứ đại thiên vương, trông coi mưa gió.
Trị niên thái tuế chi thần là Thái Vi chân nhân. Giáp tử thái tuế chi thần là Độ Ách chân nhân.
Phi Liêm là đứng đầu Lôi bộ, thống lĩnh hai mươi bốn vị chánh thần Lôi bộ.
La Tuyên là Hỏa Bộ Đức Tinh Quân quản lý Hỏa bộ ngũ thần.
Thân Công Báo là Thủy Bộ Đức Tinh Quân quản lý Thủy bộ tứ thần.
Trịnh Luân quản lý Ôn bộ lục vị chánh thần.
Dư Đức là Ngũ phương chủ đậu chánh thần.
Kim Cô Tiên Mã Toại trở thành Tài thần.

Trường Nhĩ Định Quang Tiên trở thành Phân Thủy tướng quân. Mà Hạo Thiên cùng Kim Mẫu lại thành Băng Tiêu Ngõa Giải chi thần.
Có một số chức vị được thiết lập trên Phong Thần bảng khác với nguyên tác. Có thể là hiệu ứng cánh bướm (butterfly effect) do Trương Tử Tinh mang đến.
Phong thần qua đi. Chúng thần đều phục.
Khương Tử Nha hướng tới Phong Thần bảng lạy ba lạy, rồi hạ đài mà đi.
Mọi người âm thầm vuốt cằm, Khương Tử Nha này tuy là Môn nhân Xiển giáo, tu vi thấp kém, nhưng lần phong thần này lại có thể bảo trì công bằng. Từ thiên giới phủ thì nguyên thế của tam giáo có thể thấy Tây Phương giáo đa phần tại phủ, mà Triệt giáo chủ yếu tập trung tại Thiên giới.
Nguyên Thủy Thiên Tôn thấy Khương Tử Nha lại dám tự đưa ra chủ trương thì hừ lạnh một tiếng. Khương Tử Nha mới vừa rồi tiến vào một loại trạng thái đặc thù vong ngã, hiện tại sau khi phong thần xong, nghe ra ý bất mãn của sư tôn, trong lòng sợ hãi hướng tới Nguyên Thủy Thiên Tôn mà dập đầu.
Nguyên Thủy Thiên Tôn thấy ánh mắt của chư thánh đều dừng ở trên người mình, trong lòng nổi giận cười lạnh nói: "Khương Thượng. Năng lực thật tốt! Hai chữ "sư tôn" này ta lại càng không dám nhận. Từ nay về sau, ngươi không phải là Môn hạ đệ tử của ta nữa".
Khương Tử Nha tu vi thấp, tư chất lại kém. Đối với Nguyên Thủy Thiên Tôn mà nói giá trị lớn nhất là ở một khắc phong thần cuối cùng này. Không thể tưởng được Xiển giáo chỉ được Ngũ Nhạc đại đế, mà chức vị quan trọng nhất đứng đầu các chánh thần lại cấp cho Triệt giáo, ngoài ra còn rất nhiều bất mãn khác, cho nên Nguyên Thủy Thiên Tôn phẫn hận không thôi, lúc này liền đem Khương Tử Nha trục xuất khỏi sư môn.
Khương Tử Nha khóc rống lên, cầu xin mãi không được đành từ bỏ, hướng tới Nguyên Thủy Thiên Tôn khấu đầu chín cái, xem như tạ sư ân. Kỳ thật từ đầu tới cuối, Nguyên Thủy Thiên Tôn cũng chỉ xem hắn như một công cụ mà thôi. Hiện tại giá trị đã mất tự nhiên là vứt bỏ đi.
Trương Tử Tinh nói: "Khương Thượng, ngươi đã có thể làm được hai chữ "công bằng", cuối cùng không phụ thiên mệnh phong thần kia. Cho dù ngươi không thành thiên đạo, cũng có thể hưởng phú quý nhân gian. Ngươi có thể về lại triều ca, tự có thể liệt vào tam công vị, ba đời phú quý vinh hoa".
Khương Tử Nha lắc lắc đầu, đối với Trương Tử Tinh hành lễ nói: "Ý tốt của bệ hạ, thảo dân tâm lĩnh. Thảo dân cũng đã không màng phú quý phàm trần, chỉ cầu tìm một thâm sơn yên tĩnh, an tâm tu luyện, đã mà vui lòng rồi".
Trương Tử Tinh thấy trong mắt hắn quả nhiên đã ngộ ra, cũng không miễn cưỡng. Lúc này Lão Tử mở miệng nói: "Ngươi đã vô vi như vậy, cũng hợp với thanh tĩnh chi đạo của ta. Ngươi có thể cùng ta về Bát Cảnh cung".
Khương Tử Nha không ngờ còn có cơ duyên như vậy, mừng rỡ vội vàng bái tạ Lão Tử.
"Trừ những người phong thần ra, cũng không thiếu những người nhục thân thành thánh, đều có thể nhận thiên giới vị" Trương Tử Tinh đối với Dương Tiển nói: "Thiên giới đang cần một vị thống lĩnh toàn quân trí dũng song toàn. Không biết…"
Dương Tiển liếc mắt nhìn Băng Tuyết, như chém đinh chặt sắt mà lắc đầu. Không chút để ý tới vị "Thiên tử" mà ngay cả Thánh nhân cũng kiêng kỵ này.
Mới vừa rồi Trương Tử Tinh khi lập phủ từng nói ngoại trừ tiên nhân là không thể ở tại Âm Phủ lâu dài. Nếu không sẽ có chướng ngại. Nhưng trong phủ có sư tôn, lại có nàng. Những "chướng ngại" này có tính là gì.
Trương Tử Tinh sắc mặt kỳ quái nhìn Dương Tiển, cũng không hề hỏi nữa, lại nói: "Lần này thiên vị giai đã định. Thiên giới ba trăm sáu mươi lăm vị chánh thần trở về vị trí cũ. Nay tam giới đã an bình, sát kiếp vĩnh viễn không còn. Ngày sau ta sẽ lập ra một khu vực gọi là Tiên giới. Đây là khu vực độc lập không nằm trong phạm vi tam giới, chủ yếu thu nạp các huyền đạo tiêu diêu chi sĩ, vô luận tiên thần yêu ma quỷ người, có cơ duyên đều có thể đi vào, không phân tộc biệt, tự do phát triển. Trong tiên giới, sau một số năm sẽ khai triển các loại sự kiện như giám bảo đấu giá đấu pháp luận võ, mọi người đều có thể nhân sự kiện này mà khai triển sở trường". Bạn đang đọc truyện được lấy tại truyentop.net chấm cơm.
Hình Thiên cùng người trong ma tộc nhớ tới lúc trước Trương Tử Tinh có nói qua ý nguyện các tộc hòa bình chung sống. Hôm nay quả nhiên ứng nghiệm. Tiên giới này có thể xem như không gian để cho ma thần tộc chân chính phát triển, không khỏi mừng rỡ. Mà vốn trong Quy Khư có rất nhiều người chưa được phong phủ vị cũng để ý tới nơi này.
Khổng Tuyên lộ ra nụ cười. Tiên giới này đúng là chỗ thích hợp nhất cho hắn tu luyện.
Bởi vì tam giới trật tự đã định, lúc này sẽ đối mặt với vấn đề các huyền đạo chúng tiên cùng các dị tộc trời sinh bản tính luôn luôn tiêu diêu, không phục thiên giới quản lý. Nếu xử lý không tốt sẽ ẩn chứa nhiều hậu hoạn. Hiện tại tiên giới mở ra, không chỉ ứng nghiệm lời của Trương Tử Tinh năm đó, mà còn có thể hấp dẫn số lượng lớn những người trong huyền đạo cùng dị tộc đi vào, tự nhiên có thể giải quyết hoàn mỹ vấn đề khó khăn này.
Lục thánh nghe Trương Tử Tinh lại muốn tại "tam giới" Bàn Cổ chi tinh này thiết lập một "không gian khác"đều lộ ra vẻ sợ hãi. Người này lại có thần thông như vậy, đã thoát ly xa phạm trù Hỗn nguyên thánh nhân, chẳng lẽ…
Nhưng vào lúc này, Trương Tử Tinh bỗng nhiên trong lòng truyền đến một luồng cảm ứng kỳ dị, liền thấy ở hư không phía trước đột nhiên xuất hiện một người. Phong Thần bảng cũng theo đó mà biến mất không thấy.
Người này khuôn mặt già nua râu tóc bạc trắng, nhưng trong cảm giác của Trương Tử Tinh cũng là hình dáng của thanh niên kia - Hồng Quân!
Hôm nay Hồng Quân trong mắt Trương Tử Tinh, tuy vẫn sâu không lường được, nhưng cũng không còn loại cảm giác vĩnh viễn không với tới được.
Lục thánh vừa thấy Hồng Quân xuất hiện, đều bay tới hành lễ xưng lão sư. Mọi người vừa thấy, làm sao còn không biết người này là ai, đều lộ ra vẻ kính sợ. Tam Tiêu Thiên Dao cũng dẫn theo các chị em trở lại bên cạnh đám người Khổng Tuyên.
Hồng Quân khẽ vuốt cằm, cũng không để ý tới lục thánh, lập tức đi tới trước mặt Trương Tử Tinh, gật đầu nói: "Ngươi quả nhiên đã ngộ".
Trương Tử Tinh cười nói: "Đạo hữu cũng từng nói qua "Đạo như thế nào thì làm thế đó.
Ta chính là thủy chung vẫn kiên trì với sự chấp nhất của ta".
"Ta từng nói khi ngươi ngộ ra, đó là ngày gặp lại. Không nghĩ đến lại nhanh như vậy. Thực là việc đáng mừng!" Hồng Quân trên mặt lộ vẻ tán thưởng. Nguyên Thủy Thiên Tôn thấy vậy âm thầm lạnh người, đem một số tâm tư muốn chĩa rẽ thu lại.
"Đả Thần Tiên kia của đạo hữu quả nhiên là vật đại hung hiểm, đại cơ duyên. Ta trong lúc sinh tử rốt cuộc cũng ngộ đạo. Chẳng qua nói tới ta cũng tính là rơi vào kế của đạo hữu. Không "phá vỡ quy tắc" như thế thì làm sao có thể?" Trương Tử Tinh lời này ám chỉ Hồng Quân đã nương theo việc hắn ngộ đạo mà phá sát kiếp trọng lập tam giới.
Hồng Quân cũng không biện giải, nhìn các thê tử của Trương Tử Tinh, cười nói: "Thì ra ngươi đem Công đức lực cứu thế đều phân cho các nàng. Chẳng lẽ vẫn là bất ngộ?"
"Công đức lập phủ cũng định phân có các người trong phủ" Trương Tử Tinh cũng cười nói: "Người bất ngộ thì ta ngộ. Ta bất ngộ thì người ngộ.
Tuy ta có đạo của ta, người có đạo của người. Đạo thủy chung vẫn là đạo".
Câu cuối cùng là lấy y nguyên câu của Hồng Quân khi tại Quy Khư nói với hắn. Nhưng giờ phút này trong tai Hồng Quân ý nghĩa lại bất đồng. Lúc này tán thưởng gật gật đầu, hướng chúng nữ mà nhẹ nhàng phất tay.
Chúng nữ liền cảm thấy trên người xuất hiện một loại thăng hoa mới, hơn nữa ngay cả lực lượng vốn bạc nhược như Khương Văn Sắc cũng cảm giác được trong cơ thể xuất hiện một loại khí tức mênh mông. Trương Tử Tinh tự nhiên nhìn ra chỗ tốt của chúng nữ liền nói: "Đa tạ đạo hữu thành toàn".
Hồng Quân quay đầu, ánh mắt đảo qua lục vị Thánh nhân, đem vẻ trầm tư của mọi người thu hết vào trong mắt, bỗng nhiên mở miệng hỏi một vấn đề mà Trương Tử Tinh rất quen thuộc: "Đạo là gì?"
Giống như Trương Tử Tinh lúc trước, Hồng Quân hỏi mang theo một loại lực lượng huyền bí, làm cho chư thánh không thể trốn tránh, cũng không thể trả lời trái với lương tâm.
Lão Tử trầm ngâm một lát, mở miệng nói trước hết: "Đạo khả đạo, phi thường đạo". (Đạo là đạo mà cũng không phải là đạo)
Đáp án này Trương Tử Tinh vốn đã dự kiến từ trước, có thể xem như "đáp án tiêu chuẩn trong sách giáo khoa".
Hồng Quân sau khi nghe xong cũng không nói lời nào, đem ánh mắt chuyển sang Thông Thiên Giáo Chủ. Thông Thiên Giáo Chủ liếc mắt nhìn Lão Tử, tự tin đáp: "Đạo ký phi đạo. Ngã hoàn thị ngã". (Đạo hay không thì ta vẫn là ta)
Những lời này tuy do chính bản thân Thông Thiên Giáo Chủ ngộ "Đạo", lại có chút giống ý với Lão Tử. Hồng Quân đối với câu trả lời này cũng không có ý kiến. Tiếp Dẫn đạo nhân chủ động mở miệng: "Nhất hoa nhất thế giới" (Mỗi đóa hoa là một thế giới)
Chuẩn Đề đạo nhân ăn ý tiếp lời: "Nhất diệp nhất như lai" (Mỗi chiếc lá là một như lai)
Nhị thánh nhìn nhau cười, nhưng lời tiếp theo lại khác nhau. Tiếp Dẫn đạo nhân nói "Ngã không pháp hữu" mà Chuẩn Đề đạo nhân lại nói "Tính không huyễn hữu". Hai người nhíu mày, cùng quay đầu lộ ra vẻ buồn rầu.
Thật ra, "thủ phạm" của sự khác nhau này có thể xem là Trương Tử Tinh. Đúng là đã làm cho sự khác nhau giữa Đại Thừa cùng Tiểu Thừa xuất hiện sớm hơn trong Tây Phương giáo.
Hồng Quân ánh mắt dừng ở trên người Nguyên Thủy Thiên Tôn. Nguyên Thủy Thiên Tôn biết không thể tránh né. Nhìn Trương Tử Tinh rồi suy sụp thở dài nói: "Phi thành bại. Giai tại đạo trung…" (Không thành thì bại, đều là trong đạo…)
Người cuối cùng trong lục thánh, Nữ Oa nương nương thần sắc có vẻ hết sức mơ hồ, phảng phất ở trong lòng đang giãy dụa mãnh liệt, rốt cuộc bật thốt lên một câu: "Thuận thiên là đạo? Nghịch thiên là đạo? Lão sư, ta thực không biết…"
Mới vừa rồi chính mắt hàng loạt sự việc xảy ra, làm cho Nữ Oa nương nương lần đầu tiên đối với bản thân cho đến nay vẫn kiên trì thuận thiên mà sinh ra lòng hoài nghi. Đáp án "không biết" này xem như mô tả chân thật nhất sự mâu thuẫn trong nội tâm của nàng.
Hồng Quân nghe thấy hai chữ "không biết" lộ ra vẻ cổ quái mà nhìn về phía Trương Tử Tinh, như là nghĩ đến đáp án lúc trước của hắn.
Trương Tử Tinh rất muốn giải thích "không biết" với lại không biết "Đạo" là khác nhau nhưng Hồng Quân lại mở miệng hỏi: "Đạo mà ngươi ngộ ra, là cái gì?"
"Thật ra ta cũng không biết nên hình dung loại cảm ngộ này như thế nào. Có lẽ ta hiện tại đối với nó lý giải còn chưa được sâu sắc" Đối với câu hỏi của Hồng Quân, Trương Tử Tinh trầm ngâm một hồi rồi nghiêm túc nói: "Nếu thật sự dùng từ ngữ để khái quát "Đạo" mà nói. Ta chỉ có hai chữ "sinh mệnh". Sinh mệnh một khi mất đi thì tất cả "Đạo" cũng chỉ là thân xác mà thôi".
Sinh mệnh này, cũng không chỉ nói đến sinh mệnh của nhân loại, mà còn hàm chứa tất cả các hình thái sinh mệnh ở trong vũ trụ. Hồng Quân tự nhiên hiểu được ý nghĩa trong đó liền khen: "hay cho một sinh mệnh chi đạo. Nếu đạo của ta gọi là Thiên đạo, thì đạo của đạo hữu có thể gọi là Nhân đạo!"
"Nhân đạo" này tự nhiên cũng không chỉ nói đến nhân loại.
Từ đầu đến cuối, Hồng Quân cũng là lần đầu tiên chủ động gọi Trương Tử Tinh là "đạo hữu". Xem như chính thức thừa nhận lực lượng cùng sự cảm ngộ của Trương Tử Tinh. Các Thánh nhân vừa nghe đều nhất tề hành lễ đối với Trương Tử Tinh.
Trương Tử Tinh vội nói: "Đừng nên quá khen như vậy. Ta còn có con đường rất dài phải đi, cứ xem như là đạo hữu bình thường vậy thôi".
Hồng Quân vui mừng gật gật đầu, chợt nhìn Nguyên Thủy Thiên Tôn quát: "Một khi đã "không thành thì bại. Nay ngươi đã bại thì ngươi tự nhiên cũng nên lên đường đi!"
Liền thấy dưới chân Nguyên Thủy Thiên Tôn đột nhiên hiện ra một cơn"lốc xoáy" sâu không thấy đáy. Ngay cả Nguyên Thủy Thiên Tôn có tu vi Thánh nhân cũng không thể kháng cự lực lượng của lốc xoáy này, hoặc có thể nói hắn căn bản không dám kháng cự, lập tức ngã vào trong lốc xoáy, biến mất không thấy.
"Lần này đưa hắn đánh vào trần thế triệu năm, nếu có thể ngộ thì có thể trở lại thành Thánh nhân" Hồng Quân nói xong chỉ ngón tay, con "lốc xoáy" nọ liền biến mất không thấy. Chư thánh thấy Hồng Quân giơ tay nhấc chân đã đem Nguyên Thủy Thiên Tôn đánh vào trần thế, đều âm thầm hoảng sợ.
Trương Tử Tinh vuốt cằm nói: "Hắn tuy không ở đây nhưng giáo vẫn tồn tại, cũng sẽ có ngày phát triển".
Chư thánh nghe vậy, âm thầm gật đầu.
Hồng Quân tương ánh mắt dừng lại ở trên người Thiên Dao nói: "Thiên giới Tam đế vị cũng chưa đủ. Nay thêm một Đại Thiên Tôn, lấy tổng là bốn người. Con gái của hai người trăm năm sau xuất thế, có Thiên đế chi mệnh. Ta hiện tặng cho cái tên "Bách Nhẫn". Năm trăm sau, đem Càn Khôn Đỉnh nhập chủ thiên giới, là Ngọc hoàng Đại thiên tôn, từ nay về sau tam giới đã định!"
Trương Tử Tinh nghe con mình tương lai lại là Thiên đế, lại nghe cái tên kỳ quái này, nhịn không được kháng nghị: "Con ta tên Hằng, nữ danh Tử Duệ sớm đã đặt. Làm sao lại đổi thành Trương Bách Nhẫn được?"
Hồng Quân cười mà không đáp. Trương Tử Tinh ngẫm nghĩ lại nói: "Cũng được, đã được đạo hữu tặng tên, thì cứ tên là Bách Nhẫn, tự là Tử Hằng".
Hồng Quân cười to ba tiếng, thi lễ với Trương Tử Tinh nói: "Chuyện hôm nay ta cũng đã nên đi. Ngày sau trong cung Tử Tiêu, ngươi và ta lại có duyên gặp mặt luận đạo".
Trương Tử Tinh hoàn lễ đã thấy Hồng Quân biến mất không thấy. Phục Hy tam hoàng cùng thấy Hồng Quân biến mất, đi tới cáo biệt với Trương Tử Tinh. Nay đã phong thiên giới thần vị, lập tức dẫn chư thần cùng thiên binh thiên tương lên trời trọng kiến trật tự Thiên giới. Phủ cũng lập tức nhận chủ.
"Phu quân, không thể tưởng được Hằng nhi lại có Thiên đế chi mệnh" Thiên Dao vẻ mặt hạnh phúc đi tới "Không biết chàng về sau định thế nào?"
"Thiên đế có gì hay? Cứ tiêu diêu tự tại là tốt nhất!" Trương Tử Tinh nhìn các thê tử cười nói: "Đối với nhân giới ta sẽ lập tức truyền ngôi cho Tử Giao, sau đó bên ngoài ba mươi ba tầng trời thiết lập một Tiêu Diêu cung làm nơi ở cho chúng ta. "Đạo" của ta cũng phải không ngừng lĩnh ngộ, sau này ta sẽ dẫn theo các nàng ngao du tropng vũ trụ không ngừng thăm dò, lấy cầu tiến mà từng bước lĩnh ngộ".
Chúng nữ trong mắt đều sáng ngời.
Khương Văn Sắc muốn hỏi một chút về cái họ "Trương" kia, những nghĩ tới chắc hẳn phu quân sớm muộn cũng sẽ nhắc tới nên không hỏi nhiều.
Lão Tử, Thông Thiên Giáo Chủ cùng hại thánh Tây Phương đồng loạt đi tới. Lão Tử cười nói: "Đạo hữu lần này thành đạo cũng đã truyền cảm hứng cho ta. Ta cũng sẽ hóa thân nhập thế, lấy cầu tiến từng bước lĩnh ngộ".
Trương Tử Tinh gật gật đầu, cùng các thánh nói lời từ biệt.
"Là Bách gia tranh minh (1) sao? Thật đúng là đã sáng tạo ra lịch sử!" Vũ Tiên rất thích lịch sử ánh mắt sáng ngời, lập tức lại hứng trí bừng bừng nói đến việc thăm dò vũ trụ "Tù binh siêu não kia có thể có chỗ dùng rồi. Mới vừa rồi hắn thấy Băng Tuyết gọi ngươi là phụ thân, còn giảo hoạt gọi ta là mẫu thân khẩn cầu tha mạng!"
Trương Tử Tinh cười hỏi: "Nàng trả lời như thế nào?"
Vũ Tiên hướng tới Bích Tiêu ở bên cạnh chu chu miệng: "Là Bích Tiêu tỷ tỷ thay ta trả lời".
"Ta nói ngươi gọi ta là bà nội cũng không có tác dụng!" Bích Tiêu cũng không nghĩ ngợi lập tức nối tiếp một câu. Chúng nữ cùng cười rộ lên. Thải Vân đồng tử đang muốn nhảy tới thì thấy Nữ Oa nương nương đi tới, bị dọa nhảy dựng lên nhanh chóng lôi kéo Vân nhi cùng chạy.
Nữ Oa nương nương hành lễ với Trương Tử Tinh: "Chúc mừng đạo hữu lĩnh ngộ đại đạo. Trước kia cũng có chỗ đắc tội, mong thứ lỗi".
Trương Tử Tinh cười khẽ nói: "Ai cũng có đường riêng mắc gì phải nói thứ lỗi. Nương nương không cần để ở trong lòng. Bảy ngày sau Tiêu Diêu cung của ta sẽ xây xong. Đến lúc đó mọi người cũng đều đến. Ta mời nương nương cũng đếm tham dự. Không biết nương nương có rảnh không?"
"Theo lý là đương nhiên" Nữ Oa nương nương nghĩ đến những lời đánh cuộc với hắn năm đó, bỗng nhiên trên mặt cũng hơi đỏ lên: "Mới vừa rồi chư thánh luận đạo, ta có nhiều thắc mắc nhưng qua "Nhân đạo" của đạo hữu cũng có minh ngộ. Ngày sau hy vọng đạo hữu có thể chỉ giáo thêm".
Trương Tử Tinh từ đáp án "không biết" của Nữ Oa nương nương đối với Hồng Quân cũng hiểu sự rối ren trong lòng của nàng cũng thành khẩn nói: "Những gì ta biết đều sẽ không giấu.
Tiêu Diêu cung lúc nào cũng hoan nghênh nương nương giá lâm".
Nữ Oa nương nương thấy hắn ngữ xuất chí thành, khúc mắc trong lòng sớm đã tan thành mây khói, trịnh trọng hướng tới hắn thi lễ, cũng không tìm Vân đồng tử mà lập tức đi.
Cho đến khi về tới Oa Hoàng cung thì Nữ Oa nương nương mới phát hiện mình đã quên mất việc đánh cuộc kia. Tính ra thì nàng đã thua, nên đáp ứng một việc "trong phạm vi có thể" mới phải.
Lúc này quay lại cũng không hợp. Nữ Oa nương nương thầm nghĩ sau này còn nhiều cơ hội gặp lại. Đến lúc đó lo gì không thực hiện được.
Trương Tử Tinh vừa tiễn Nữ Oa nương nương, thì thấy Vũ Tiên mặt mang theo vẻ thẹn thùng nói: "Phu quân, ta có một chuyện muốn nhờ, là về Hỉ Mị tỳ bà".
Trương Tử Tinh biết hiện tại Vũ Tiên do ý thức của Tuyết Nhi là chủ đạo, liền cầm tay nàng cười nói: "Yên tâm đi, việc mà nàng nhờ ta sao quên được? Hỉ Mị lúc trước thi triển Bích huyết ngưng diệt lục châu tính cả Sí Nguyên châu trong Càn Khôn Đỉnh ta đều đã giao cho Nhị đệ. Nhị đệ cũng đã đáp ứng ta thi thuật thả ra. Ngọc thạch tỳ bà tinh vốn cũng là do Nhị đệ thi thuật áp chế, tự nhiên có tểh giải cứu. Về phần chuyện của Hỉ Mị và Nhị đệ cũng không thể miễn cưỡng được. Tất cả đều tùy duyên. Nếu là vô duyên thì Hỉ Mị có cưỡng cầu thế nào cũng là uổng công. Ta thấy Nhị đệ ý chí hướng đạo kiên định. Hỉ Mị cùng hắn giống như là chỉ có duyên thầy trò, không có kết quả nam nữ".
"Cảm ơn chàng, phu quân" Tuyết Nhi nở nụ cười vũ mị, đã thấy Thải Vân tiên tử dẫn theo Thái Trương Thanh Nhi cùng đi tới.
Thái hướng tới Trương Tử Tinh bái một cái nói: "Lão sư. Nhi đến cáo từ. Lão sư từng nói đọc vạn quyển sách không bằng đi ngàn dặm đường. Nhi muốn vừa du lịch thiên hạ vừa học tập, muốn giống như Thanh Quân sư mẫu năm đó, đem sở học bình sinh đều truyền thụ cho thế nhân".
Trương Tử Tinh hơi trầm ngâm nói: "Ngươi vốn là nữ tử, kinh nhgiệm cũng không nhiều. Tuy phục tiên đan có chút tu vi, lại khó phòng hiểm ác bên ngoài. Huống hồ thế gian trăm nhà tranh sáng cũng đã đến. Học cxung là tranh đấu, có lẽ so với chém giết trên chiến trường còn hung hiểm hơn".
"Nhi không sợ" Thái trong mắt lộ ra vẻ kiên định.
Thải Vân tiên tử mở miệng nói: "Bệ hạ yên tâm. Ta cũng sẽ đi với Nhi muội muội, tất có thể bảo vệ muội ấy".
Trương Tử Tinh lần này yên tâm gật gật đầu, lại thấy Thái bỗng nhiên mặt đỏ lên, đổi thành vẻ xấu hổ, do dự hồi lâu rốt cuộc lấy hết can đảm mở miệng nói: "Hai mươi năm sau. Nhi hy vọng có thể trở lại bên cạnh lão sư, theo làm tùy tùng. Mong lão sư thành toàn".
Trương Tử Tinh làm sao không nhìn ra tình cảm trong ánh mắt đó, lại gặp ánh mắt tha thiết của Thải Vân, trong lòng nhất thời do dự, vừa quay đầu lại gặp bộ dáng nửa cười nửa không của Vũ Tiên, những người còn lại đều che miệng mà cười.
Trốn ở xa xa Thải Vân đồng tử Vân cùng Bích Vân đồng nhi nhìn thấy mấy người Trương Tử Tinh thấp giọng thì thầm.
Bích Vân đồng tử hỏi: "Ngươi xem Đắc Kỷ tỷ tỷ đối với đại ca có thủ thế như vậy là có ý tứ gì?"
"Ngươi làm sao lại không rõ! Nàng ta nên là Vũ Tiên tỷ tỷ" Vân bộ dáng như "Bách Hiểu Sinh", làm như biết hết nói: "Tiên tỷ tỷ thủ thế trên tay như cái kéo kia, chắc là muốn dùng một laọi pháp bảo như Kim Giao Tiễn để cắt cái gì đó".
Bích Vân đồng nhi tò mò hỏi: "Vậy nàng ta muốn cắt cái gì?"
"Không thể nói ra được, rất là mơ hồ… cái này huyền diệu vô cùng. Nói ngươi cũng không hiểu" Bản thân Vân cũng không rõ, hàm hồ cho qua chuyện, lại bắt đầu "bình tĩnh" phân tích: "Ngươi còn nhìn không ra sao? Đệ tử của ca ca phải hiểu ý tứ của ca ca chứ. Cái này gọi là cái gì luyến…"
"Sư sanh luyến! Ta có nghe Bích Tiêu tỷ tỷ nói qua từ này!" Bích Vân đồng nhi lập tức tiếp lời, lúc này Trương Thanh Nhi cũng lặng lẽ đi tới.
"Ta đương nhiên biết là Sư sanh luyến!" Vân bất mãn trừng mắt nhìn bạn, bộ dáng như danh tiếng của mình bị tổn thương, hơn nữa lại là trước mặt Trương Thanh Nhi.
"Vũ Tiên tỷ tỷ vì cái gì mà muốn phản đối? Đại ca ca không phải có rất nhiều thê tử sao? Trước tại nhà công chúa của ta, hắn cũng có mấy vị tỷ tỷ. Tất cả mọi người cùng ở một chỗ không sao?"
Bích Vân đồng nhi nhìn thấy vân lộ ra thần sắc bất mãn, lập tức chuyển đổi đề tài: "Ta thấy ý của Vũ Tiên tỷ tỷ không chỉ có Nhi mà còn tính cả tỷ tỷ của ngươi ở trong đó nữa".
"Ngươi thì biết cái gì! Ta cùng tỷ tỷ sớm đã là người của ca ca" Vân đại ngôn phồng mang trợn má mà nói: "Hắn ngay cả trưởng huynh Vân Trung Tử của ta cũng đã đưa đi. Ta mặc kệ tỷ tỷ đi nơi nào, dù sao ta cũng phải ở lại Tiêu Diêu cung".
Trương Thanh Nhi khuôn mặt đáng yêu nói: "Nói đến, ca ca có thể đáp ứng Nhi hay không?"
Vân vốn định nói nhất định rồi, bỗng nhiên lại nghĩ đến chính mình cũng có thể gặp phải loại tình cảnh này. Tiểu nha đầu con mắt liền chuyển, bắt đầu dự trù "trước tiên" phải làm thế nào để lấy lòng các thê tử của Trương Tử Tinh.
"Đồng nhi. Chúng ta nên đi thôi".
Tiếng gọi của Long Cát công chúa ở xa xa cắt ngang cuộc thảo luận của ba nha đầu này. Cả ba người cười đùa ầm ĩ đuổi theo đội ngũ.
Trên không trung cầu vồng dần dần biến mất. Ánh nắng mặt trời từ trong mây lộ ra, chiếu rọi vạn vật sinh cơ bừng bừng. Không xa trên mặt hồ, một con côn trùng nhẹ nhàng nhảy qua đám lá sen trong tiếng ếch kêu vang, từng gợn sóng rất nhỏ lan ra trong nháy mắt liền khôi phục lại sự tĩnh lặng.
Một trang mới đã được mở ra...
(1). Bách gia tranh minh: thời Xuân Thu – Chiến quốc. Đây là thời đại tư tưởng được giải phóng, tri thức được phổ cập, nhiều học giả đưa ra học thuyết của mình, lịch sử gọi là thời Bách gia tranh minh
HẾT
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.