"Xem tạo hóa càn khôn của ngươi cực kỳ huyền diệu, tiềm lực không thể hạn lượng. Cho dù là ba người nọ cũng không thể tự nhiên diễn hóa chư thiên vạn vật như ngươi vậy. Ta còn nghĩ ngươi đã diệu ngộ được ý nghĩa của "Đạo". Không thể tưởng được vẫn "không biết"!" Thanh niên cười to ba tiếng: "Ngươi có được "Đạo" như thế mà lại không hiểu "Đạo", thật sự là thú vị! Ta cũng muốn xem đến lúc đó nếu ngươi hiểu được "Đạo" thì đến tột cùng sẽ như thế nào!" 
"Bất thức Lư Sơn chân diện mục. Chích duyến thân tại thử sơn trung?" (không thấy rõ núi thực ra là đang ở trong núi) Trương Tử Tinh thì thầm, câu cho dù là ba người nọ thì làm sao còn hoài nghi được nữa, liền vội vàng lại hành lễ nói: "Quả nhiên là Hồng Quân lão sư!" 
Thanh niên lắc đầu nói: "Hồng Quân cũng tốt. Quân Hồng cũng tốt. chỉ là một cái tên mà thôi, so với việc ngươi gọi ta là "Lão sư" "đạo hữu" "ngươi" cũng vậy mà thôi. Đạo. Thủy chung vẫn là đạo". 
Trương Tử Tinh như hiểu như không gật gật đầu, nhịn không được "thêm" một câu: "Một khi đã đạo thủy chung vẫn là đạo. Như vậy đạo hữu vẫn là đạo hữu". 
Hồng Quân nghe hắn vẫn bám chặt lấy cách xưng hô "đạo hữu", cũng không trách tội. Ngược lại còn gật gật đầu tán thành, còn rất thâm ý thêm một câu: "Ngươi, thủy chung vẫn là ngươi". 
Trương Tử Tinh nghe Hồng Quân càng nói càng có xu thế huyền diệu, bản thân đã có chút theo không kịp tiết tấu. Ngoại trừ "Đạo" ra, trong lòng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nga-vi-tru-vuong-chi-ngao-khieu-phong-than/1581337/chuong-489.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.