Lục Áp hướng Nữ Oa nương nương nói "Lời hứa với Yêu tộc nhị hoàng", chính là vì trên thực tế là nàng vẫn chưa làm xong một điều hứa hẹn. Năm đó khi yêu ma nhị tộc đại chiến, Nữ Oa nương nương còn chưa thành thánh. Đế Tuấn cùng Đông hoàng từng mời cường giả yêu tộc là Phục Hi cùng Nữ Oa gia nhập thiên giới, nhưng đều bị cự tuyệt. Yêu tộc nhị hoàng cũng không có buông tha như vậy, sau nhiều lần thỉnh cầu tương trợ, Nữ Oa nương nương cũng vì nể tình, cuối cùng đáp ứng là ở thời khắc mấu chốt sẽ xuất lực tương trợ yêu tộc. Nhưng sau này Phục Hi tính ra thiên đạo sắp trọng liệt, yêu ma nhị tộc đều có hiện tượng suy sụp, nếu tham gia một trận tranh đấu vô ý nghĩa chôn vùi tánh mạng, không bằng lưu lực để dụng thân, sau nghĩ cách bảo toàn cùng kéo dài số mệnh yêu tộc. Cuối cùng sau khi yêu ma quyết chiến, Phục Hi cùng Nữ Oa cố ý tránh mặt khiến yêu tộc nhị đế không tìm được, cũng không mượn được Hà Đồ của Phục Hi, cuối cùng Ma tộc lưỡng bại câu thương, yêu tộc nhị đế thân vẫn trong trận chiến ở Ngũ Tiên Sơn. Hiện giờ Lục Áp đưa ra việc này, là lấy thân phận "Khổ chủ người nhà" yêu cầu "Đương sự" tiến hành bồi thường. Trên người Nữ Oa nương nương tản mát ra up áp nhàn nhạt, khiến Lục Áp dần dần căng thẳng, nhưng trên mặt hắn thần sắc vẫn không đổi. - Nương nương, lần này ta cả gan nhắc lạ chuyện xưa, không có ý khác, chỉ vì thỉnh nương nương niệm tình đồng tộc cũ, đem Sơn Hà Xã Tắc Đồ cho ta mượn dùng một chút, trừ đi kẻ địch là ma thần tộc kia, để tránh sinh linh đồ thán. "Niệm tình xưa?" Ánh mắt Nữ Oa nương nương trở nên lãnh đạm hơn, bỗng nhiên triệt hồi uy áp, nói: - Cũng được, đồ này ta sẽ cho ngươi mượn dùng một lần, vừa lúc chấm dứt đoạn nhân quả năm đó. Nữ Oa nói xong, trước người Lục Áp xuất hiện một bản đồ bán trong suốt, trôi nổi trên không, tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt. Lục Áp nhận thấy đây đúng là Sơn Hà Xã Tắc Đồ, trong lòng mừng rỡ, thi lễ sâu, tiếp nhận vật, cáo từ. Nữ Oa nương nương nhìn thân Ảnh Lục Áp đã đi xa, khóe miệng lộ ra một tia cười lạnh đầy thâm ý, suy nghĩ về tình cảnh mới vừa rồi ở Bát Cảnh Cung. Sau khi chúng thánh thương nghị, Nguyên Thủy Thiên Tôn, Tây Phương nhị thánh đều rời khỏi Bát Cảnh Cung. Ngay khi Nữ Oa vừa ra ngoài cung, thì nghe thấy Thông Thiên Giáo Chủ kêu lên: - Nương nương dừng bước. Nữ Oa nương nương xoay người lại, đã thấy Thông Thiên Giáo Chủ hướng nàng chắp tay nói: - Lần trước ở Kim Kê Lĩnh, bần đạo cùng hai vị sư huynh giằng co(ở đây là giằng co với Tây Phương Giáo),nương nương dù chưa ra tay, nhưng cũng giúp bần đạo hòa giải. Bần đạo xin tạ ơn. Nữ Oa nương nương ngầm đoán được dụng ý của Thông Thiên Giáo Chủ, trong miệng nói: - Đạo huynh khách khí, năm đó ta từng thiên tử đánh cuộc, nếu trong sát kiếp thánh nhân tranh đấu, thì sẽ tương trợ phương nào ít người hơn, để cân bằng, hóa giải tranh đấu. Kỳ thật ngày ấy đạo huynh cùng Nguyên Thủy Thiên Tôn đấu Tây Phương nhị thánh, ta đã tới rồi, nếu Lý đạo huynh mà ra tay, ta đành tương trợ Tây Phương Giáo. Ta vốn với hẹn ước ngày xưa không mấy quan tâm. Cũng không từng nghĩ là bởi vì vậy mà cuốn vào trong sát ách của tranh đấu giữa thánh nhân, cuối cùng cũng không thể chỉ lo thân mình. Thông Thiên Giáo Chủ sớm từ Trương Tử Tinh biết được việc này. Hơn nữa trong Tru Tiên Trận Nữ Oa nương nương là một mấu chốt để cân bằng lực lượng song phương. Lập tức cười nói: - Đại sư huynh từng nói. Đại thế của Thiên đạo, Huyền Đạo, Nhân đạo là phải ở trong tai kiếp. Cho dù chúng ta là thánh nhân, cũng vô pháp tránh được. Như thế nào có thể chỉ lo thân mình? Ngay sau trong Tru Tiên Trận của bần đạo. Khó tránh khỏi lấy ít địch nhiều. Còn phiền nương nương khống chế một người. Nữ Oa nương nương đã sớm đoán được Thông Thiên Giáo Chủ sẽ có thỉnh cầu này. Thở dài nói: - Ngày xưa thất ước một lần. Đến tận hôm nay vẫn khó khăn như vậy! Cũng được. Đang ở trong sát kiếp. Tự nhiên phải hoàn thành nhân quả. Đến lúc đó trong Tru Tiên Trận. Ta tự nhiên sẽ kiềm chế một vị thánh nhân. Chẳng qua, Thông Thiên Đạo huynh Cho dù ta khống chế một người thì ngươi cũng khó có thể lấy một địch hai. Thông Thiên Giáo Chủ âm thầm tính toán. Nhị thánh? Nếu không có Thái Thanh Lệnh. Chỉ sợ còn có thể là lấy một địch ba! Trong miệng lại nói: - Bần đạo cùng nương nương là thánh nhân, đều là vạn kiếp bất diệt thân. Cho dù thua, cũng không ảnh hưởng gì. Nhưng lần này vì môn hạ trong giáo mà tranh giành vận khí., nếu thất bại sẽ rất thảm nên mới dầy mặt nhờ cậy thế này. Nương nương chỉ cần kiềm chế dùm ta một thánh. Còn lại ta tự có thể lo liệt được. Nữ Oa nương nương gật đầu. Thông Thiên Giáo Chủ mừng rỡ: - Nương nương lần này trượng nghĩa. Bần đạo liền ghi khắc trong tâm khảm. Nơi này xin tạ ơn trước. Ngày sau bất luận Tru Tiên Trận thắng bại như thế nào, bần đạo tất báo đáp. Nữ Oa nương nương khách sáo vài câu rồi mới hồi cung. Lần này suy nghĩ trước sau, càng lúc càng cảm thấy có gì không ổn. Ngày trước thiên tử lập điều kiện ở miếu Nữ Oa lại làm cho mình phải bôn ba xuôi ngược, cuối cùng còn bị cuốn vào cuộc chiến của thánh nhân. Hay là . . . . . . . Thiên tử lúc đó đã thực sự dự kiến trước được ? Chẳng qua hiện giờ đại thế đã thành, cho dù chính mình trong Tru Tiên Trận tương trợ Triệt Giáo, Đại Thương cùng Triệt Giáo cũng khó tránh khỏi tan vỡ. Vẫn như tính toán lúc trước của lục thánh là Chu hưng Thương diệt mà thôi. Nữ Oa nương nương nghĩ tới đây, cũng không tiếp tục nghĩ nữa. Đối với môn nhân liên can nói: - Hôm nay tại Bát Cảnh Cung Lục Đại thánh nhân đã nghị định. Cuộc chiến nhân giới, kể từ giờ, tất cả Huyền Đạo tiên nhân hoặc đạo thuật chi sĩ đều không được tham chiến. Hơn nữa cấm dùng hết thảy đạo thuật để khỏi tránh kiếp nạn. Các ngươi nên tĩnh tâm tu hành, không được rời khỏi nơi đây nửa bước. Ai vi phạm phạt nặng không tha. Bạn đang đọc truyện được copy tại truyentop.net Chúng môn nhân nhất tề lên tiếng trả lời tuân lệnh, chỉ có Lý Đái cùng vị "Sư muội" kia vẫn ngổn ngang tâm sự. Triều Ca, Trương Tử Tinh nhận thư tín do tự tay Thông Thiên Giáo Chủ viết từ Viên Hồng, trong thư nói quyết định của thánh nhân ở Bát Cảnh Cung. Sau ngày hôm đó, Triệt Giáo đem hết toàn lực, lập Vạn Viên đại trận cùng Tru Tiên trận, cùng Xiển Giáo, Tây Phương Giáo quyết đấu. Hiện giờ Thông Thiên Giáo Chủ đang triệu tập tiên nhân Triệt Giáo ở khắp nơi, tề tụ về Vô Danh tiên sơn, ba đệ tử là Vô Đương thánh mẫu, Kim Linh thánh mẫu, Quy Linh thánh mẫu là người chủ trì, thao diễn Vạn Tiên đại trận. Đồng thời, mời Trương Tử Tinh, Khổng Tuyên, Hình Thiên đến Bích Du cung, tính cả Đa Bảo Đạo nhân, cùng Thông Thiên Giáo Chủ đồng loạt bế quan, tìm hiểu Tru Tiên trận đồ, diễn luyện Tứ tượng Tru Tiên trận. Trong thư còn nói rõ, cuộc chiến nhân giới rất quan trọng, nên cẩn thận. Nếu kế hoặc Thương Chu đại chiến của Trương Tử tinh, tạm thời không có biến cố gì, có thể cho Khổng Tuyên, Hình Thiên đến trước. Viên Hồng còn mang đến quà tặng của Thông Thiên Giáo Chủ là Thượng Thanh Lệnh bài dùng để thông hành, có lệnh bài này có thể đi Bích Du Cung thông suốt không bị ngăn trở, hơn nữa trên lệnh bài còn có bổ sung thêm pháp lực kỳ dị, có thể nối Trương Tử tinh cùng Thông Thiên Giáo Chủ cùng tam đại huyền tiên đang bí mật bế quan tu luyện, cùng diễn luyện trận đồ. Trương Tử Tinh biết Thông Thiên Giáo Chủ đã hạ quyết tâm toàn lực ứng phó, đóng cửa tìm cách quyết chiến sau cùng, lúc này nhận lấy Thượng Thanh lệnh bài, cũng mời Khổng Tuyên cùng Hình Thiên đến, cùng Viên Hồng đi trước đến Bích Du cung, bản thân thì triệu tập đám người Văn Trọng, Thương Dung, Tỷ Can đến, lên kế hoạch về cuộc chiến nhân giới. Lúc này trong số đặc biệt của tập san Đại Thương, Thương Chu liên hợp tuyên bố lời thề "Cuộc chiến nhân giới, đều do con người" truyền khắp thiên hạ, cũng ghi chú rõ là đã được tiên nhân đáp ứng. Không chỉ có Đại Thương cùng Tây Chu, toàn bộ thiên hạ đều tiến nhập vào một trạng thái khẩn cấp chuẩn bị chiến tranh, ở bên trong các nơi chư hầu, đầu não thương nghị không ngừng, binh mã điều động thường xuyên, thao diễn, đại chiến như sắp sửa bùng nổ. Những động tĩnh lạ của chư hầu các nơi đều truyền đến triều đình Đại Thương, thiên tử nhiều lần triệu tập văn võ thương nghị đối sách. Có ngươi đưa ra cách là trấn an các lộ chư hầu, chuyên tâm đối phó Cơ Phát; người khác lại cho rằng, chính là Khương Hoàn Sở cùng chư hầu lớn nhỏ bốn phương, vẫn âm thầm cấu kết cùng với Cơ Phát, trấn an cũng không có khả năng lui bước, càng không nói tới Quỷ Phương là dị tộc; có người đề xuất ban thưởng Quỷ Phương. Lệnh hắn cùng Cơ Phát đối địch . . . . Nhất thời tranh chấp, thiên tử cũng vô pháp quyết định, lúc này chỉ có thể lệnh Tam Sơn Quan, Trần Đường Quan, Du Hồn Quan tăng cường phòng ngự, trọng điểm quân sự thì đặt ở Quan Trung. Vô Luận là Cơ Phát tấn công trước hay vẫn là Đại Thương tấn công trước, trận chiến đầu tiên thắng bại đều trọng yếu, nếu Đại Thương thắng, tất sĩ khí đại chấn, các lộ chư hầu sợ hãi, không dám manh động; nếu bại, không chỉ tổn hại sĩ khí, còn có thể làm cho các lộ chư hầu thừa cơ lấn tới dẫn tới cục diện bất lợi. Lúc này, biểu hiện của Ân Hồng cũng tương đối sôi nổi. Không chỉ có tích cực tham gia thương nghị việc quân, còn đưa ra không ít ý kiến xây dựng, khiến chúng thần đều nhất trí khen ngợi. Mà Ân Giao lại tựa như quầng sáng ngẫu nhiên hiện ra, mặc dù được Văn Trọng thưởng thức, nhưng các thần tử đều nhìn rõ được, vô luận là năng lực, biểu hiện, thậm chí là địa vị trong lòng thiên tử, Trung Dũng Vương Ân Giao đều kém xa Bình Tây Vương Ân Hồng. Ân Giao cùng Ân Hồng đều là do chính thê Khương Thị sinh ra lúc thiên tử còn là Thọ Vương. Mặc dù sau khi Thọ Vương chọn hậu, Khương Thị được phong làm hoàng hậu quốc mẫu, nhưng nghiêm khắc mà nói, hai gã hoàng tử đều chỉ có thể xem như "Thứ xuất"(con thứ chăng :D). Loại tình hình này, cũng như Việt Vương Khải phản loạn bỏ mình giống nhau, Việt Vương Khải cùng thiên tử đều xem như được Đế Ất hoàng hậu sinh ra, nhưng thời điểm sinh Việt Vương Khải, mẫu thân còn là tiểu thiếp của Đế Ất, mà thiên tử là do mẫu thân sinh ra sau khi đã là hoàng hậu. Cho nên danh chính ngôn thuận, cuối cùng được lập làm thái tử. Nhưng mà, sau khi thiên tử Trụ đăng cơ, vô luận là Khương Hoàng Hậu, hay sau này là Tô hoàng hậu, hoặc là hiện giờ Thương hoàng hậu, đều không có ai sinh con, nói cách khác, dưới thiên tử chỉ còn hai người con này mà thôi. Huynh đệ thiên tử cũng coi như có tư cách kế thừa ngôi vị hoàng đế. Nhưng xem thái độ ngày trước của hoàng đế Đế Ất đối với huynh đệ Tỷ Can, thì khả năng này không lớn. Huống chi, vị huynh trưởng duy nhất của thiên tử là Tần Vương Diễn thì lúc còn là hoàng tử, còn nhiều lần liên hợp với Vi Tử Khải chèn ép Thọ Vương, sau khi Vi Tử Khải phản loạn, Vi Tử Diễn cũng bị thiên tử ngờ vực vô căn cứ, điều đi nơi xa xôi. Theo như thế thì vị trí thái tử chắc chắn rơi vào người một trong hai vị hoàng tử mà thôi. Mà người này, khả năng vô cùng lớn chính là Bình Tây Vương Ân Hồng. Loại phán đoán này, cũng khiến cho người hướng Ân Hồng dựa dẫm càng ngày càng nhiều, Bình Tây Vương phủ nhất thời đông như trẩy hội, Trung Dũng Vương Phủ thì lạnh tanh, không có người tới cửa. Một ngày vào hoàng hôn, Trương Tử Tinh đang ở ngự thư phòng phê duyệt tấu chương, một bên Thương Thanh Quân thì đang trợ giúp sửa sang lại thì Ân Hồng cầu kiến, mang đến một bát nhân sâm canh gà thuốc bổ, cũng nói rõ là tự tay chế biến, dành riêng cho phụ hoàng bồi dưỡng cơ thể. Thương Thanh Quân khen: - Bình Tây Vương quả là người con chí hiểu! Trương Tử Tinh lệnh cung nữ đem dâng bát súp lên, uống một ngụm, trong mắt nhanh chóng hiện lên một tia sắc lạnh, nhíu mày. Ân Hồng vẫn chú ý mật thiết biểu tình của phụ thân, thấy bộ dáng hắn như thế, trong lòng không khỏi nhảy lên mạnh mẽ, mở miệng nói: - Phụ hoàng, canh thuốc của nhi thần làm không ngon sao? Trương Tử Tinh liếm môi, nói: - Mặc dù gà này hơi nhiều hạt tiêu một chút, nhưng ta vẫn thấy ăn được. Thương Thanh Quân cười nói: - Bình Tây Vương một phen hiếu tâm, thiên địa chứng giám, bệ hạ lại còn chọn ba lấy bốn, hay là thật sự coi vị hoàng nhi này là ngự trù sao? Trương Tử Tinh cười ha ha, đem canh thang kia uống một hơi cạn sạch, Ân Hồng thấy hắn không chút do dự uống sạch bát canh, thở dài nhẹ nhõm một hơi, nói: - Phụ hoàng yên tâm, nhi thần lần sau có chú ý nhiệt độ khi đun canh, sẽ không khiến phụ hoàng thất vọng. Trương Tử Tinh mỉm cười khen hay: - Những ngày gần đây biểu hiện của hoàng nhi nổi trội xuất xắc, lần này trở về thoát thai hoán cốt, quả thật so với trước kia khác nhau rất xa, sau này có thể lo việc lớn. Nhưng thật ra vị huynh trưởng Ân Giao kia của người, cả ngày chỉ là mải mê tình yêu nam nữ, tu luyện tiên đạo, đóng cửa không ra, nào có bộ dáng của hoàng tử sao? Ân Hồng vội vàng nói huynh trưởng chỉ nhất thời hồ đồ, tất sẽ có lúc thanh tỉnh. Trương Tử Tinh âm thầm cười lạnh, khen vài câu, lệnh hắn lui ra. Ân Hồng mới đi không lâu, Trung Dũng Vương Ân Giao đi vào ngự thư phòng cầu kiến, được thiên tử cho vào. Trương Tử Tinh lệnh người trong cung lui ra, hướng Ân Giao hỏi: - Hoàng nhi hôm nay vì sao hai tay trống trơn? Như thế nào không học hoàng đệ ngươi, tự tay đun canh thuốc bổ cho quả nhân dùng, để tỏ hiếu tâm? Ân Giao cười khổ nói: - Phụ hoàng, nhi thần ngu dốt, chỉ biết theo chỉ thị phụ hoàng, ở nhà nên không hiểu chuyện. Sau này sẽ tính . . . . . - Sau này? Không cần! Trương Tử Tinh cười lạnh nói: - Hay là ngươi cũng muốn học Ân Hồng, đưa đến một bát canh độc, để phụ hoàng ngươi sớm băng hà? Canh độc! Ân Giao kinh hãi, ngay cả Thương Thanh Quân ở bên cạnh sắc mặt cũng thay đổi, nguyên lai trong bát canh của Ân Hồng vừa rồi có độc! Không chỉ có độc, hơn nữa độc tính còn không đơn giản, mới vừa rồi lúc Trương Tử Tinh nhíu mày. Chính là cảm thấy trúng độc trong canh. Loại độc này không chỉ vô sắc vô vị, vô hình vô tích, hơn nữa thập phần bí ẩn, khi không phát tác cho dù là tiên nhân bình thường, cũng vô pháp phát hiện. Trương Tử Tinh thậm chí còn theo loại độc này cảm giác được "Hương vị" quen thuộc nào đó. Độc này tuyệt không phải là vật của thế gia! Khả năng vô cùng lớn là xuất từ tay một vị "Lão người quen". Kỳ thật Trương Tử Tinh hơi tỏ rõ, đã ngầm cho Ân Hồng cơ hội nói ra, đáng tiếc Ân Hồng thủy chung vẫn cứ chấp mê bật ngộ, sự kiện độc thang hôm nay, càng làm kiên định thêm quyết tâm đưa ra quyết định đối với Ân Hồng của Trương Tử Tinh. Thương Thanh Quân mặc dù thấy bộ dáng hắn trấn định, nhưng biết hắn trúng độc, trong lòng thủy chung bất an, vội hỏi: - Phu quân, ngươi cảm giác như thế nào? Hay là ăn đan dược giải độc của Hạm Chi tỷ tỷ? - Vô phương Trương Tử tinh lắc đầu, cho Thương Thanh Quân một cái ánh mắt an tâm. Hỏi: - Ân Hồng lần này phản hồi Triều Ca, chỉ sợ không chỉ là phụng mệnh thúc đẩy cuộc chiến nhân giới mà thôi, Xiển Giáo kia tất nhiên còn có âm mưu lớn hơn nữa. Giao nhi.Việc này trong lòng ngươi cũng rõ, tuyệt đối không được hé lộ với kẻ nào nửa câu! Nếu Ân Hồng thật sự bất trị, ngươi cũng không được bao dung. Phải hiểu lúc này là thời khắc mấu chốt nhất, nếu có chút sai lầm, có thể dẫn đến tình cảnh mất nước, nhất thiết không thể vì tư tình mà thành tội nhân của thiên hạ. Ân Giao thầm than một tiếng, đáp ứng vâng mệnh, Trương Tử Tinh lại hỏi: - Ngươi không phải là luôn ở trong phủ đóng cửa không ra sao? Hôm nay có chuyện gì quan trọng mà phải tự mình cầu kiến? Ân Giao nói: - Nhi thần cả gan, xin hỏi quốc sư Tiêu Dao Tử hiện ở nơi nào? Trương Tử Tinh cùng Thương Thanh Quân nhìn nhau liếc mắt một cái., âm thầm kinh ngạc, nói: - Ngươi vì sao phải tìm Tiêu Dao Tử kia? Cuối cùng là có chuyện gì? Ân Giao cúi đầu, nói: - Không dối gạt phụ hoàng, nhi thần được sư tôn dùng phi kiếm truyền thư, trước đại chiến phải âm thầm xuống tay, trừ bỏ Tiêu Dao Tử? Đối với thiên tử hạ độc? Ám sát Tiêu Dao Tử? Đã biết hai "Đứa con" này trở về không chỉ đơn giản như vậy! Tâm niệm Trương Tử Tinh thay đổi thật nhanh, nhanh chóng đưa ra một quyết định, từ bàn tay, Tử la mê chướng lặng lẽ phóng ra. Đem toàn bộ ngự thư phong vô thanh vô tức bao phủ bên trong, lấy lực lượng hiện giờ của hắn, thi triển thủ đoạn như vậy, gần đạt tớichân tiên như Ân Giao tự nhiên là không thể nhận ra được. Trương Tử Tinh cười lạnh nói: - Ta là thiên tử chí tôn nhân giới, là trụ cột Đại Thương, Tiêu Dao Tử mưu kế đa dạng, vì Đại Thương lập nhiều công lao, là mưu sĩ quan trọng nhất của Đại Thương ta. Ân Hồng kia tỏ ra kính cẩn nghe theo nhân hiếu, đối với ta lại âm thầm hạ độc; hiện giời ngươi lại muốn ám hại quốc sư Tiêu Dao Tử. Nguyên lai âm mưu của Xiển Giáo là muốn bắt đầu từ bên trong. Độc quân vương, hủy lương thần, làm tan rã Đại Thương. Nếu mà kế này thành công. Tây Chu có thể dễ dàng đánh tan Đại Thương, quả thực là hảo độc kế! Ân Giao cúi đầu không nói, không dám nhìn thẳng vào ánh mắt hắn, Trương Tử Tinh lạnh lùng hỏi một câu: - Ngươi thật sự muốn giết Tiêu Dao Tử? Ân Giao đáp: - Khởi bẩm phụ hoàng, mặc dù Xiển Giáo có mưu tính, nhưng sư tôn với con cũng có tình thầy trò, lại không phải giả dối, lần này con muốn báo đáp ân sư, sau việc này, thì cùng với Xiển Giáo không còn liên quan. - Ngươi là kẻ cổ hủ! Quảng Thành Tử đối với người thực sự có tình thầy trò, nhưng ngay từ đầu, Xiển Giáo đã có dụng tâm bất lương. Ngày xưa cấu kết yêu nữ kia làm loạn, khiến cho ngươi rời khỏi Triều Ca, lại giả có ý đồ tốt, thu ngươi làm đồ đệ, ý nghĩ chân chính là lợi dụng nguơi để đạt thành âm mưu! Nếu không như thế, lúc trước Quảng Thành Tử vì sao không tiêu diệt yêu nữ kia? Để tránh ngươi phạm phải sai lầm lớn hạ sát mẫu thân? Ân Giao "Phốc thông" một tiếng quỳ xuống, phục trên mặt đất, thấp giọng nói: - Nhi thần cũng từng cả gan hỏi qua sư tôn, sư tôn nói đây là thiên ý trong sát kiếp, không thể . . . . . . - Câm mồm! Trương Tử Tinh vỗ bàn dứng dậy, đi đến trước người Ân Giao, một cước đá hắn ngã xuống đất, lại bồi thêm mấy đá: - Cái thiên ý chó má gì! Vì cái gọi là thiên ý kia, mẫu thân ngươi cùng hai vị di nương đều chết? Vì thiên ý, các ngươi có thể thí cha giết mẹ, sau đó đem toàn bộ Đại Thương chắp tay tặng người, làm cho nghìn vạn dân chúng đang an cư lạc nghiệp lại trở về kiếp sống khổ nô? Nếu có người lấy thiên ý mượn cớ giết ngươi, ngươi có phải hay không cũng nghển cổ lên cho người ta giết? Ân Giao không dám vận công chống cự, mà theo những lời Trương Tử Tinh nói cũng làm cho tim hắn đập nhanh hơn. Đối với "Đại nhi tử" này, Trương Tử Tinh từng nhiều lần khảo nghiệm, rốt cục xác định được tâm tính hắn, trong lòng đối với hắn thực cũng có chút kỳ vọng. Hiện giờ nhất thời giận dữ mới dùng đến quyền cước, nhưng xuống tay cũng có chừng mực. Nếu đối là Ân Hồng, thì tuyệt không có chuyện như thế. Thương Thanh Quân vội vàng giữ chặt Trương Tử Tinh, Trương Tử Tinh nhìn Ân Giao không dám nhúc nhích, hừ lạnh nói: - Số trời vô thường, hiện giờ sát kiếp thiên cơ hỗn loạn, cho dù là thánh nhân cũng khó ước đoán được, cho nên mới bắt đầu đại chiến của Huyền Đạo. Chỉ là Quảng Thành Tử, chẳng qua chỉ là kim tiên một giới mà thôi, lần này lâm vào bên trong sát kiếp, tự thân cũng không biết có thể thoát ách, như thế nào có thể nói xằng là biết được thiên ý? Nếu nói lúc trước Ân Giao vẫn là chịu hắn răn dạy lòng mang sợ hại, hiện giời mới bắt đầu thực sự kinh ngạc, nhìn về phía Trương Tử tinh, vừa lúc đón nhận quang mang sắc nhọn trong mắt của phụ thân. Ân Giao bỗng nhiên cảm giác được một loại hàn ý, loại hàn ý này phát ra từ sâu trong nội tâm, chỉ khi đối mặt với lực lượng hơn xa bản thân của cường giả khác mới có thể cảm giác được. Tuy rằng ngày đó sư tôn Quảng Thành Tử từng thi triển lực lượng, hắn cũng từng cảm thụ qua loại cảm giác này, nhưng còn xa mới theo kịp loại trình độ hiện giờ. Là uy nghiêm của phụ hoàng thiên tử, hay là . . . . . - Loại độc Ân Hồng hạ, lai lịch phi phàm, thập phần lợi hại, nếu mà phát tác, cho dù là tiên thể, cũng vô pháp ngăn cản. Ngươi có biết, vì sao ta không sợ đệ đệ ngươi hạ độ? Ân Giao lắc đầu, tim đập cũng từ từ gia tốc, theo ngữ khí cùng nội dung lời nói phụ hoàng mà xét, hắn mơ hồ cảm giác được, tựa hồ có một bí ẩn thiên địa sắp được vạch trần, trên trán không khỏi chảy ra mồ hôi lạnh, cho dù là tu vi chân tiên, giờ phút này cũng không áp chế được sự khẩn trương trong nội tâm. Mà câu tiếp theo của Trương Tử Tinh, chân chính làm cho tâm thần Ân Giao kích động, cũng vô pháp tiếp tục ức chế kinh ngạc. - Ngươi có biết, Khương mẫu của ngươi vẫn chưa chết
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]