Bốn thanh kiếm kia bề ngoài cũ kỹ, trên từng thân kiếm đều khắc ba chữ cổ, đầu mũi kiếm ẩn ẩn phát ra hàn quang. Người ngoài còn chưa thấy gì, Chuẩn Đề đã phát hiện ra một cỗ sát khí đáng sợ truyền tới từ bốn thanh kiếm, mục tiêu chính là mình. 
Tứ kiếm đột nhiên lay động, từ mặt đất bay lên, mũi kiếm chỉ hướng Chuẩn Đề, như điện bay lại. Chuẩn Đề sớm đã chuẩn bị, giơ Thất bảo diệu thụ trong tay lên đón đỡ. Thất bảo diệu thụ được xưng là không gì không xoát, bốn thanh kiếm lập tức bị nó gạt ra, rơi lại xuống đất. Nhưng Chuẩn Đề không giữ được vẻ bình thản như thường ngày, chân mày vẫn nhíu chặt lại. 
Bốn thanh kiếm bị gạt ra, không như Kim giao tiễn mất uy lực rơi xuống đất, mà lại lượn một vòng rồi trở lại, tiếp tục nhắm tới Chuẩn Đề. 
Chuẩn Đề chỉ thấy Thất bảo diệu thụ truyền lại áp lực cực lớn, tựa như bị bốn tòa núi lớn đè nặng, nhưng cánh tay vẫn múa lên không ngừng, lại đánh bật tứ kiếm ra. 
Lần này, tứ kiếm không công kích nữa, mà bay trở về, hạ xuống trước mặt một đạo nhân. Tam Tiêu vừa thấy người này, lập tức hạ xuống tọa kỵ, quỳ xuống hành lễ: "cung nghênh sư tôn". 
Đạo nhân liếc mắt thấy Kim giao tiễn ánh sáng ảm đạm trên mặt đất, phất tay một cái, Kim giao tiễn liền bay trở lại về tay Bích Tiêu, lại khôi phục quang mang vốn có. 
Chuẩn Đề ngưng thần nhìn đạo nhân này, bỗng nhiên than dài một tiếng: "Tru tiên tứ kiếm, quả nhiên danh bất 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nga-vi-tru-vuong-chi-ngao-khieu-phong-than/1581045/chuong-197.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.