Mẹ con Tô thị biết đại nạn sắp tới, lại ôm nhau khóc ròng một trận. Tô Đát Kỷ chờ mẫu thân mệt mỏi thiếp đi, dặn dò hạ nhân phục thị cẩn thận, bất tri bất giác đi tới trong hậu hoa viên, không khỏi thở vắn than dài: "phù du chi vũ, y thường sở sở, tâm chi ưu hĩ, vu ngã quy xử? phù du chi dực, thải thải y phục, tâm chi ưu hĩ, vu ngã quy tức? phù du quật duyệt, ma y như tuyết, tâm chi ưu hĩ, vu ngã quy thuyết?" ( * )
Nha hoàn đứng hầu một bên chen miệng hỏi: "tiểu thư lời này có nghĩa gì vậy? phù du là con gì?"
Hàng ngày Đát Kỷ đều đối xử rất tốt với hạ nhân, nên cũng không khó chịu, giải thích nói: "đây là bài thơ phù du trong Đại Thương Lễ Nhạc của Thiên tử, phù du là một loại trùng thượng cổ, sáng sinh chiều chết, sống không qua nửa đêm…"
Nha hoàn đâu hiểu Đát Kỷ đang dùng phù du ám chỉ vận mệnh mình, mơ hồ gật đầu. Đát Kỷ biết nó không hiểu, cười khổ nói: "em hãy về phòng nghỉ ngơi, để ta ở đây nghỉ ngơi một lát".
"Người như phù du, sớm sinh chiều tử…", Tô Đát Kỷ nhìn thân ảnh tuyệt mĩ của mình phản chiếu trong ao: "có lẽ ngày mai cũng không nhìn thấy người trong đáy nước nữa…"
Giọng nói u oán, khiến người thương xót.
Đột nhiên một giọng nữ tử vang lên bên tai nàng: "tiểu thư cảm khái phù du, có biết tâm ý của phù du?"
Tô Đát Kỷ đưa mắt nhìn bốn phía xung quanh, không phát hiện ra ai, kinh hãi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nga-vi-tru-vuong-chi-ngao-khieu-phong-than/1580943/chuong-95.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.