Trừ Trương Tử Tinh và Khương Văn Sắc, toàn tràng chỉ có hai người không quỳ xuống, một là Vu Phiết, hai là Thương Thanh Quân, biểu tình lúc đó của hai người chỉ có thể dùng bốn chữ mô tả: không thể tin nổi!
Kinh ngạc qua đi, mấy người mới lục tục ngồi xuống. Đội Kim vũ quân lúc đầu xông tới khí thế hung hăng định bắt người, giờ ngoan ngoãn đứng bên ngoài bảo vệ sơn trang. Mà Vu Phiết vừa rồi còn đòi đánh đòi giết, giờ như con gà rù, ngồi phịch xuống ghế, nhìn phía vai hắn đang được băng bó từng lớp vải dày, có thể đoán là đã mất máu quá nhiều. Nhưng Trương Tử Tinh hiểu được nỗi buồn phiền của vị thần y này – không tiếc bị chặt một tay để tru diệt "nghịch tặc", ai ngờ lại là Đương kim thiên tử và Hoàng hậu nương nương! ! vậy hành vi vừa rồi không phải là tội "giết vua" đại nghịch bất đạo sao?
"Bệ hạ dấu diếm lão thần thực khổ !",Thương Dung cười khổ một tiếng, Thương Thanh Quân đứng ở bên cạnh cũng lộ vẻ đồng tình, nhưng ngại phụ thân ở bên, không dám nói gì, mà nụ cười của Vu Phiết bây giờ trông còn khó coi hơn khóc.
"Quả nhân và Thanh Quân áo vải quen nhau, một người nhàn rỗi Tử Tinh, một vị nữ sư phụ Thanh nhi, cảm tình rất trân quý, chính là một đoạn lương duyên", Trương Tử Tinh sâu lắng nhìn Thương Thanh Quân: "Hôm nay tiện có Thừa tướng và Hoàng hậu tại đây, quả nhân liền lấy thân phận Tử Tinh tiên sinh hướng nhạc phụ đại nhân cầu thân, xin nhạc phụ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nga-vi-tru-vuong-chi-ngao-khieu-phong-than/1580925/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.