Chương trước
Chương sau
Tồi khô lạp hủ (12)
Thuận Đức năm thứ mười còn chưa ra tháng giêng, Diêu gia đã dốc toàn bộ lực lượng, đại quân áp sát về hướng tây bắc.
Giống như suy đoán của Chân Văn Quân, mục tiêu của bọn họ là Bình Thương.
Chân Văn Quân trước đó đã nhìn thấu lộ tuyến tấn công của Diêu gia quân, bố trí mai phục ở bên trong Âm Dương Sơn nơi mà bọn họ nhất định phải đi qua khi tiến vào Bình Thương, sơn đạo đã được đào hố trải phẳng lặng lẽ chờ đợi con mồi, tất cả cung tên đều được bôi Tái ma phí. Trận chiến này đã bắt sống được hai vạn Diêu gia quân, chém chết hơn ba vạn người, thu được một số lượng lớn lương thực ngựa chiến.
Diêu gia quân xuất quân bất lợi nên không dám tiếp tục tùy tiện tiến bước nữa, lui về đến phía đông nam bên cạnh Bình Thương tạm thời đóng quân.
Ba nhi tử của Diêu Lâm đều là mãnh tướng thân kinh bách chiến, hiện giờ chính là thời khắc mấu chốt để bọn họ liều mình đánh một trận, kinh nghiệm đã tích lũy qua hàng năm chiến đấu là cực kỳ hữu dụng. Lại thêm Cát Thăng ở bên cạnh phụ tá, Diêu gia quân rất nhanh đã trấn định lại, một lần nữa bắt đầu lập ra sách lược tiến công.
Thấy Diêu gia thả chậm bước tiến, Chân Văn Quân liền biết bọn họ đã bị đả kích đang điều chỉnh sách lược, là thời cơ tốt để tập kích bất ngờ.
Sáu ngày trước Chân Văn Quân đã dùng bồ câu truyền tin cho Tiểu Kiêu và Vệ Cảnh An, xác định ngày mai hội hợp tại chân núi phía nam Âm Dương Sơn.
Ngày mai là thời điểm tuyệt hảo để tập kích Diêu gia, một khi tam quân hội hợp, muốn đánh tan đại quân của Diêu gia cũng không phải là việc khó.
Ngày hôm sau một nhánh quân đội của Chân Văn Quân cùng đại quân của Vệ Cảnh An Trưởng Tôn Ngộ hội hợp, nhưng lại không thấy mười vạn binh mã của Tiểu Kiêu cùng Chu Mao Tam, khiến nàng vừa sốt ruột vừa lo lắng, chỉ có thể tạm thời hủy bỏ kế hoạch tập kích bất ngờ, lập tức truyền tin tìm kiếm tung tích của Tiểu Kiêu.
Nhiều ngày sau nhận được thư viết tay của Tiểu Kiêu truyền trở lại, nói nàng đang ở Nam Nhai, mới vừa đánh hạ Phượng Khê thành quét sạch hang ổ của Diêu gia, nói a mẫu không cần lo lắng. Nàng bên này dẫn binh cấp tốc tiến đến Bình Thương, trong vòng một tháng nhất định có thể đến nơi.
Chân Văn Quân nhận được bức thư này không biết nên khóc hay nên cười.
Ngay sau đó Diêu gia đã đánh tới biên cảnh Bình Thương, ba nhi tử của Diêu gia cũng không tính là bất tài vô dụng, đánh liên tiếp mấy trận đều có thắng có bại. Song phương đều đang bảo tồn thực lực tiếp tục giai đoạn thăm dò, đây hết thảy đều là do Tiểu Kiêu ban tặng. Do nàng tạm thời cải biến kế hoạch, bằng không Diêu gia đã sớm bị Chân Văn Quân một cước đạp vào trong hố lửa rồi, cần gì phải lao lực giống như bây giờ?
Trong lúc đại chiến lại cho leo cây, Tiểu Kiêu sợ là người đầu tiên. Ý nghĩ muốn đánh nát mông nàng Chân Văn Quân tạm thời giữ lại đến giờ.
Nhưng đứa nhỏ này hồ nháo thì hồ nháo, khứu giác lại nhạy bén dị thường.
Chuyện nào ra chuyện đó, đánh chiếm được Phượng Khê chuyện này phải hảo hảo khen ngợi nàng một phen.
Diêu gia dốc thành xuất động, hai mươi lăm vạn đại quân trùng trùng điệp điệp toàn bộ rời khỏi Nam Nhai, chân chân thực thực tử chiến đến cùng, lúc này Phượng Khê thành nhất định là trống rỗng.
Tiểu Kiêu hướng đến Bình Thương đi được mấy ngày, càng nghĩ càng thấy có gì đó không đúng. Nàng không nên đi hội hợp cùng a mẫu, mà nên quay lại cắm ở Phượng Khê mới đúng. Một khi Phượng Khê bị chiếm, Diêu gia quân sẽ triệt để biến thành cô hồn dã quỷ.
Tiểu Kiêu dùng khoái mã truyền tin cho Chân Văn Quân, nói ra kế hoạch của nàng, lại không ngờ rằng tín sứ ở nửa đường bị thế lực khác giết chết, tin tức không được truyền tới.
Cuối cùng cũng không có gây nên đại họa gì, Phượng Khê dễ dàng nắm giữ, Tiểu Kiêu còn bắt được Diêu Chiếu Nghi làm tù binh, xem như là một trận thắng lớn.
Tiểu Kiêu lưu lại năm vạn binh mã ở Phượng Khê, để cho Chu Mao Tam đóng giữ trong thành, nàng dẫn năm vạn binh mã còn lại mang theo Diêu Chiếu Nghi đi về hướng tây. Có đích nữ của Diêu gia làm con tin, thời điểm song phương đối đầu nhất định có thể chiếm được chút thượng phong.
Diêu Chiếu Nghi là tù binh, còn là một người tàn tật, Tiểu Kiêu ngay từ đầu căn bản không hề chú ý tới người này.
Đi đường suốt mấy ngày liền đại quân mệt mỏi, sau khi dựng trại đóng quân Tiểu Kiêu chuẩn bị rượu ngon thịt ngon khao thưởng binh lính.
Đêm xuân vạn vật hồi sinh tinh tú sáng rực, bên trong quân doanh mùi thịt phiêu tán ánh lửa ngút trời.
Tiểu Kiêu uống vài ngụm rượu liền dừng lại, không dám uống tiếp, sợ con sâu rượu trong người mình bị câu lên uống quá nhiều làm chậm trễ sự tình.
Trong lúc nàng cầm một cái đùi dê đi qua đi lại ở trong quân doanh, vừa vặn nhìn thấy Diêu Chiếu Nghi bị trói hai tay hai chân ném lên trên xe đẩy tay, người này chớp mắt cũng không hề chớp sắc mặt tựa như tro tàn, nhất thời trong lòng cả kinh, chẳng lẽ là chết rồi?
Tiểu Kiêu lập tức tiến lên dò xét hơi thở, rõ ràng còn sống.
"Ngươi đang nhìn cái gì?" Tiểu Kiêu hỏi.
"Nhìn bầu trời đêm."
"Bầu trời đêm?" Tiểu Kiêu theo hướng ánh mắt của nàng nhìn lên không trung, "Không phải là bầu trời đêm bình thường thôi sao? Ngươi như thế nào lại nhìn chuyên chú như vậy?"
"Không giống nhau." Diêu Chiếu Nghi nói, "So với bầu trời đêm ở Nam Nhai có điều bất đồng. Ta xem trong sách nói, Tử Vi cung hai phía đông tây có mười lăm ngôi sao, hai cung tương hợp vây quanh thành vòng tròn, ở Nam Nhai ta như thế nào cũng thấy không rõ. Ở đây có thể nhìn thấy, rất rõ ràng."
Tiểu Kiêu ôm cái đùi dê ngồi vào bên cạnh xe đẩy tay, hỏi nàng: "Ở đâu?"
"Cái này làm sao nói được?"
"Ngươi không sợ chết sao? Còn có thời gian rảnh rỗi ngắm sao."
"Dù sao cũng phải chết, không bằng ngắm sao nhiều một chút."
Tiểu Kiêu cảm thấy người này vừa buồn cười lại vừa thú vị, mấy ngày nay mệt mỏi, các binh lính tứ chi khỏe mạnh cũng đều mệt đến ngất ngư, huống chi một người tàn tật như nàng, nhưng nàng lại không than khổ mà còn ngắm sao, Tiểu Kiêu có chút tò mò.
Múc tới một chậu nước, cắt đứt hết tất cả dây thừng đang trói Diêu Chiếu Nghi, Tiểu Kiêu tẩy sạch những vết lấm bẩn trên mặt nàng.
"Làm gì vậy?"
"Muốn nhìn một chút xem ngươi dáng vẻ ra sao."
Diêu Chiếu Nghi cười lạnh một tiếng.
"Ta nghe được, ngươi nói ta ấu trĩ. Tùy ý, ấu trĩ thì ấu trĩ đi."
Những vết bẩn được tẩy sạch lau khô, lộ ra khuôn mặt trắng nõn thanh tú lại thấp thoáng mang theo vẻ tức giận.
Diêu Chiếu Nghi nói: "Rơi vào tay đám người các ngươi, cứ việc làm nhục là được, ta chưa bao giờ muốn sống tạm qua ngày. Không cần phải làm mấy chuyện khó giải thích này."
Tiểu Kiêu nói: "Ta sẽ không."
Diêu Chiếu Nghi đơn giản nhắm mắt lại, mắt không thấy tâm không phiền.
"Ngươi tên là Diêu Chiếu Nghi, ngươi bao nhiêu tuổi rồi?"
"Như thế nào bị tàn phế? Tàn phế bao lâu rồi?"
"Nhìn ngươi chắc khoảng ba mươi đi, sao còn chưa thành thân, chẳng lẽ là người khác chê ngươi tàn tật, không muốn thú ngươi?"
"Không nên a, nói như thế nào đi nữa thì Diêu gia các ngươi ở Nam Nhai cũng coi như là thế gia vọng tộc, đừng nói là tàn tật, cho dù là minh hôn chắc cũng bị vây sập cửa nhà ấy chứ. Xem ra cũng là bản thân ngươi không muốn. Ngay cả đi cũng không thể đi thì còn có cái gì hùng tâm tráng chí a? Ân? Nói một chút đi chứ. Con đường phía trước còn rất dài, trước lúc ngươi chết có người cùng ngươi nói chuyện phiếm giải sầu không tốt sao. Hả?"
Tiểu Kiêu ngồi ở đằng kia vừa gặm đùi dê vừa tự nói chuyện một mình không dứt, Diêu Chiếu Nghi lại giống như đã chết, bất luận nàng nói cái gì cũng không hề phản ứng.
Trên đường hành quân cực kỳ buồn tẻ nhàm chán, Tiểu Kiêu tìm được Diêu Chiếu Nghi thú vui này liền giống như bị nghiện, mỗi ngày đều đến tìm nàng, giống như khăng khăng cố chấp với chính mình nhất định phải chọc cho nàng mở miệng mới thôi.
Diêu Chiếu Nghi căn bản không muốn để ý tới tiểu hài tử hư hỏng này, liên tiếp ba ngày Diêu Chiếu Nghi không hề mở mắt cũng không nói chuyện, Tiểu Kiêu sợ nàng chết khát chết đói, cạy miệng nàng ra cưỡng ép rót chút nước bỏ chút thức ăn vào. Lúc này vừa vặn có binh lính truyền tin đến đưa thư cho nàng, nói là thư khẩn cấp của Chân Tướng quân. Tiểu Kiêu mặt mày hớn hở:
"A mẫu nhất định là chiến thắng rồi!"
Diêu Chiếu Nghi đột nhiên mở hai mắt ra.
Trong thư có thêm vào tự nghiệm, Tiểu Kiêu đã ghi nhớ rõ tự nghiệm ở trong lòng, vừa đọc vừa có thể phá giải nội dung.
A mẫu quả nhiên đã thắng trận, hiện tại đã đánh đuổi Diêu gia chủ lực tới phía bắc sông Quỷ Thủy. Thư này chính là bảo Tiểu Kiêu dẫn binh chạy tới Quỷ Thủy, cùng nhau tiêu diệt Diêu gia quân.
Tiểu Kiêu ý chí chiến đấu sục sôi, hạ lệnh cho đại quân sáng sớm ngày mai khởi hành, chạy tới Quỷ Thủy.
"Chân Văn Quân là a mẫu của ngươi?"
Trong lúc Tiểu Kiêu thiêu hủy bức thư, chợt nghe Diêu Chiếu Nghi hiếm có chủ động mở miệng.
"Phải, thì sao?"
"Nàng mới hơn ba mươi tuổi, sao lại có nữ nhi lớn như ngươi?"
"Ta là dưỡng nữ của nàng."
Diêu Chiếu Nghi bỗng nhiên nhớ lại, thông tin điều tra về Chân Văn Quân cùng Vệ Đình Húc lúc trước quả thực có một dưỡng nữ hồ tộc như vậy, hóa ra chính là nàng.
"Ngươi rất quan tâm đến chuyện của a mẫu ta."
"Quan tâm."
Tiểu Kiêu: "A?"
"Do nàng ban tặng, ta mới bị tàn phế."
Diêu Chiếu Nghi rất nhanh thu lại lòng hiếu kỳ, khôi phục trạng thái không nói lời nào. Sắp tới Quỷ Thủy, Tiểu Kiêu cũng đem lực chú ý từ trên người Diêu Chiếu Nghi chuyển dời đến việc bày binh bố trận.
Chân Văn Quân nắm giữ hổ phù trong người lại có kim quang thảo phạt nghịch tặc hộ thể, đại quân bất luận đi đến nơi nào cũng có dân chúng đứng hai bên đường chào đón, chủ động tặng lương thực, thậm chí còn có người cầm gậy cầm cuốc muốn tới hỗ trợ đánh tặc tử.
Người của Diêu gia đương nhiên biết Chân Văn Quân đều đã trải qua đại sự kinh thiên động địa gì. Năm đó Lý Duyên Ý vì để mượn sức Nguyễn thị, sau đó sửa án minh oan cho Nguyễn thị, thân phận của Chân Văn Quân là hậu nhân của Nguyễn thị cũng không cần phải tiếp tục che che giấu giấu nữa. Sau đó nàng cùng Vệ Đình Húc hợp kế khiến cho Diêu thị chịu nhiều thua thiệt, lại đánh đuổi được Trùng Tấn, trở thành anh hùng dân tộc danh phù kỳ thực. Trải qua vô số những chiến dịch lớn nhỏ, tích góp từng chút một công trạng phi thường, Chân Tướng quân mới ba mươi tuổi, nếu như luận bàn tới, nàng có lẽ đã vượt qua mẫu thân của nàng Nguyễn thị A Khung. Trong danh sách tất cả võ tướng trong vòng hai trăm năm của Đại Duật, trong năm người đứng đầu chắc chắn có nàng.
Bất luận là ai chống lại nàng đều phải hết sức cẩn thận, Cát Thăng cũng đã nói như vậy với Diêu Lâm cùng ba nhi tử của Diêu gia.
Cát Thăng nói: "Chân Văn Quân này chiếm hết thiên thời địa lợi nhân hòa, đánh trận cùng nàng nhất định phải dùng trí không thể cứng rắn tấn công. Nhìn ngoài mặt thì địch quân đang chiếm ưu thế, nhưng bọn họ cũng có nhược điểm trí mạng, đó chính là tam quân đồng tiến nhưng nhân tâm không đồng đều, vả lại đường dài truy kích lương thảo không đủ. Chỉ cần chúng ta thủ vững ở bờ sông Quỷ Thủy, không chủ động xuất kích, đợi cho lương thảo của quân địch tiêu hao gần hết, đó chính là lúc bọn họ quân tâm dao động sinh ra nội loạn."
Cát Thăng chỉ về phía bản đồ Quỷ Thủy hiện ra từ Thiên Binh Thần Hạp: "Chủ công mời xem, ba mươi dặm ở phía nam Quỷ Thủy là chỗ dòng nước chảy xiết nhất của Quỷ Thủy, vượt qua Quỷ Thủy chính là Đạt huyện, chúng ta vượt qua sông tiến vào Đạt huyện, phá hủy cây cầu, chiếm cứ vị trí hiểm yếu của Quỷ Thủy thì sẽ có thể hiệu quả ngăn trở quân địch tiến công, kéo dài thời gian. Mà quan trọng hơn là ở bên ngoài Đạt huyện tám mươi dặm chính là Tuệ huyện."
Diêu Lâm: "Tuệ huyện?"
Diêu tứ lang nói: "Phụ thân, Tuệ huyện là thế lực của Hành Thủy Vương Lý Ngạn, nghe nói quân binh của Lý Ngạn rất có khả năng đang ẩn náu ở Tuệ huyện."
"Nga?"
Cát Thăng: "Hành Thủy Vương Lý Ngạn không giống như Lý Mẫn, lúc trước Lý Mẫn là người đầu tiên thừa nhận thân phận của tân đế, Lý Ngạn còn đối với hắn mắng chửi như tát nước. Hành Thủy Vương vẫn luôn là đảng phái của Mẫn Đế, đối với Vệ thị cùng Trưởng Tôn thị vạn phần thống hận. Nếu như có thể liên hiệp với Hành Thủy Vương tiền hậu giáp kích, khéo léo tránh địch rồi lại lần lượt đột phá, đại sự sẽ thành."
Diêu Lâm đối với mưu kế của Cát Thăng phi thường hài lòng, nhanh chóng phái sứ giả đi đến Tuệ huyện, thỉnh Tuệ huyện phát binh trợ giúp.
Cát Thăng suy nghĩ rất khéo, nếu như có thể liên hiệp với quân binh của Lý Ngạn đích thực rất có khả năng uy hiếp được Chân Văn Quân.
Đáng tiếc, Diêu gia sứ giả không thể thuận lợi đến Tuệ huyện, nửa đường đã bị Vệ Đình Húc chờ đợi từ lâu chặn giết.
Vệ Đình Húc từng bại trận một lần, những năm gần đây nàng đã xem qua hết tất cả binh thư có trong tay, ghi lại tất cả mọi nghi vấn, đợi Chân Văn Quân có thời gian rảnh liền hướng nàng thỉnh giáo. Ngoại trừ đọc binh thư nàng cũng đã đích thân ra chiến trường, cảm giác ở trên chiến trường bày binh bố trận so với lý luận suông hoàn toàn bất đồng, tầm nhìn trở nên cực kỳ hạn hẹp. Lúc đọc sách sẽ cảm thấy sao lại có người phạm phải sai lầm ngu xuẩn như thế, nhưng sau khi chân chính đặt mình vào hoàn cảnh đó mới hiểu được trên chiến trường thay đổi trong nháy mắt, ai cũng không thể đảm bảo được quyết định của giờ khắc này là chính xác, những quyết sách mà trước đây cảm thấy ngu xuẩn kỳ thật cũng không có ngu xuẩn như vậy.
Vệ Đình Húc thấm nhuần được điều đó, tích lũy không ít kinh nghiệm, lại thêm nàng trời sinh có khả năng lĩnh ngộ hơn người, tầm nhìn vốn từng hạn hẹp lại một lần nữa trở nên rộng lớn, lần này chặn giết Diêu gia sứ giả là minh chứng tốt nhất.
Lúc sứ giả bị bắt còn tương đối khinh thường, tự cho rằng Vệ Đình Húc muốn biết tin tức được truyền đi, chỉ cần hắn không mở miệng thì sẽ không cần lo lắng đến tính mạng. Hơn nữa một nữ nhân, có gì phải sợ.
"Ngươi cho rằng, ta vì sao lại ở chỗ này chờ ngươi?"
Ban đầu khi Vệ Đình Húc ném ra câu hỏi này sứ giả cũng không để ý, sau một lúc lâu càng suy ngẫm thì biểu tình càng thiên biến vạn hóa, hoảng sợ nhìn về phía Vệ Đình Húc.
Vệ Đình Húc cho người giả mạo thành thuộc hạ của Lý Ngạn, đem đầu của sứ giả trả về Diêu gia quân doanh, thái độ đặc biệt khinh miệt, đứng ở trước đại doanh mắng chửi như tát nước, từng câu từng chữ đều nhắm thẳng vào Diêu Lâm, mắng hắn là gã thôn phu trơ tráo si tâm vọng tưởng. . Ngôn Tình Tổng Tài
Diêu Lâm bị chọc tức đến nổi trận lôi đình, tuyên bố trước tiên phải tiến đánh Tuệ huyện. Cát Thăng cùng ba nhi tử lập tức ngăn cản.
"Chủ công chớ có trúng kế, nếu như hiện tại tấn công Tuệ huyện sẽ chỉ khiến quân địch thừa dịp trống rỗng mà vào. Chỉ sợ Tuệ huyện còn chưa đánh tới đã bị tiền hậu giáp kích."
"Đúng vậy phụ thân, sứ giả kia vô duyên vô cớ chửi bới chính là muốn chọc giận phụ thân, ngàn vạn lần đừng trúng gian kế!"
Diêu Lâm vẫn luôn ở Nam Nhai, kinh nghiệm hành quân tác chiến không sánh bằng mấy nhi tử và mưu sĩ của hắn. Hắn tuy rằng không đủ sắc sảo, nhưng thực sự cũng có chút ưu điểm vô cùng trọng yếu, đó chính là biết người khéo dùng, bụng dạ rộng rãi.
Diêu Lâm nghe được lời nói của Cát Thăng cùng các nhi tử, thu lại cơn tức giận, bắt lấy sứ giả muốn tra khảo. Sứ giả còn chưa bị giải đi đã cắn vỡ túi thuốc trong miệng mất mạng tại chỗ.
Cát Thăng ngược lại trong lòng nảy sinh một kế sách: "Sứ giả này nhiều khả năng là do địch quân phái tới ly gián, chủ công, nếu đối phương đã muốn chúng ta cùng Hành Thủy Vương trở mặt, vậy chúng ta không bằng cứ thỏa mãn tâm nguyện của các nàng đi?"
Diêu Lâm "A?" một tiếng, vẻ mặt khó hiểu.
Nhìn thấy các nhi tử ở chung quanh đều đang gật đầu, hắn cũng không cảm thấy mất thể diện, khiêm tốn thỉnh giáo Cát Thăng.
******
Editor có lời muốn nói:
Mấy bạn than mấy chương gần đây ngược quá, nên tác giả cho đi đánh giặc tiếp:))
Thực ra đó là khúc mắc cuối cùng và quan trọng nhất giữa 2 nhân vật chính của chúng ta, phải tháo gỡ được thì 2 người mới có thể chân chính ở bên nhau. Sắp kết thúc rồi ;)
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.