Vạn Hướng Chi Lộ (2)
Vệ Đình Húc co rụt hai vai, lặp lại một lần nữa: "Ngươi làm đau ta."
Chân Văn Quân tựa như trong mộng mới tỉnh vội buông nàng ra, luống cuống tay chân đi đốt đèn.
Đem ngọn đèn di chuyển đến gần Vệ Đình Húc, dưới ánh đèn màu quất ấm áp đích thật là khuôn mặt mang theo ý cười nhàn nhạt của Vệ Đình Húc.
"Thật đúng là ngươi......" Chân Văn Quân không biết nên khóc hay nên cười, "Không phải là con dã hồ ly thành tinh nào đó đến câu dẫn ta, muốn hút nhân khí của ta."
"Nghĩ đến thật đẹp đấy." Vệ Đình Húc thoáng căng giãn thân mình, giảm bớt cơn đau nhức ở eo và chân.
Đêm qua thừa dịp sau khi Chân Văn Quân ngủ say nàng đã lén chui vào bên trong lều trại, chính là để sáng nay có thể trông thấy biểu tình phấn khích của Chân Văn Quân lúc này. Tiểu tâm tư đã được thỏa mãn, nhưng lại khiến cho cả người không thoải mái, cũng biết được Chân Văn Quân ở bên ngoài thật sự sống kham khổ tạm bợ, mặt đất lạnh cứng như thế chỉ lót một lớp vải bố, tùy ý lôi một tấm thảm xuống trải ra nằm liền ngủ, chăn cũng là một lớp mỏng. Nếu không phải nằm trong lòng Chân Văn Quân ấm áp, đêm nay Vệ Đình Húc đã có thể bị lạnh cóng đến mất mạng rồi.
Vệ Đình Húc cả người khó chịu, cũng không hề mở miệng.
"Có phải là ngủ không ngon không?" Chân Văn Quân sau khi đã xác định thật sự là nương tử nhà mình, cầm ngọn đèn đặt xuống bên cạnh tấm thảm,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nga-vi-ngu-nhuc/1766888/chuong-123.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.