Sầm Niệm không thể hình dung cụ thể cảm xúc của mình lúc này là cái gì, giống như lễ hội pháo hoa lộng lẫy đang nở rộ trong long. Cô còn chưa dịu lại Úc Tiện đã mở miệng: “Chị biết tại sao lại là ba cái chìa khóa không?” “Tại sao?” Sầm Niệm hỏi. “Ba điều ước, chị muốn ước gì em đều sẽ giúp chị hoàn thành.” Úc Tiện cong môi cười rồi lập tức nói thêm: “Nhưng phải ở trong phạm vi năng lực của em, chứ mấy cái hái sao hái trăng thì em không làm được.” Sầm Niệm không khỏi bật cười, “Chị sẽ không bảo em hái sao hái trăng đâu, nhưng ba điều ước này chị sẽ nhận, sau này chắc chắn sẽ có chỗ dung.” Úc Tiện cười tủm tỉm hỏi: “Em làm tốt không chị?” “Hả?” Sầm Niệm khó hiểu. “Không có gì thưởng cho em à?” Úc Tiện hỏi đầy mong chờ. Sầm Niệm cách xa cậu trong nháy mắt, thật lâu sau mới cười với cậu: “Phần thưởng của em là trái cây đã cắt xong, nhớ ăn hết đó.” Úc Tiện nhìn trái cây lắc đầu: “Không đủ, không đủ!” “Cơm tối làm món em thích.” Sầm Niệm cười bổ sung. “Vẫn chưa đủ!” Úc Tiện tiếp tục lắc đầu. Sầm Niệm cười nhẹ nhìn cậu: “Vậy em nói xem em muốn thưởng gì?” Úc Tiện không nói gì, sau đó chỉ chỉ về phía phòng ngủ rồi hỏi với vẻ mặt chờ mong: “Em có thể ở trong đó không?” “Vậy chị có thể dung một điều ước để ước em không bao giờ vào phòng chị được không?” Sầm Niệm hỏi. Úc Tiện: “….” Nhìn thấy vẻ mặt chịu đựng của Úc Tiện, Sầm Niệm không nhịn được mà cười ra tiếng. “Em có muốn soi gương không, lại biến thành cá nóc rồi kìa.” Cô cười nói. Úc Tiện thở phì phì nhìn Sầm Niệm: “Ngày nào chị cũng ăn hiếp em!” Sầm Niệm cười híp mắt: “Nhưng mà nó vui.” Úc Tiện: “….” ______________ Sầm Niệm và Úc Tiện công khai thật sự náo nhiệt quá mức, hôm sau cô lập tức nhận được điện thoại của Chu Tự Bắc, nói là muốn gặp Úc Tiện. “Anh định làm gì Úc Tiện à?” Sầm Niệm đột nhiên hơi lo lắng. Chu Tự Bắc cười khẽ: “Mới ở bên cậu ta bao lâu đâu mà em đã che chở cậu ta như vậy rồi. Anh chỉ nói là muốn gặp thôi, dù sao thì vì nể mặt mũi Úc Tiện anh cũng sẽ không làm gì cậu ta cả.” Sầm Niệm nghe vậy càng cảm thấy lo lắng hơn. Đúng lúc này một giọng nữ nhẹ nhàng truyền đến như đang khiển trách Chu Tự Bắc, “Đừng làm người ta sợ hãi.” “Anh không có.” Chu Tự Bắc hơi tủi thân. Lúc này Nam Chi nhận điện thoại: “Em đừng nghe anh họ của em nói lung tung, anh ấy chỉ lo là Úc Tiện có đối xử tốt với em không nên mới cố ý hù dọa em thôi.” Sầm Niệm lén thở phào nhẹ nhõm rồi cười nói: “Em biết rồi.” Sau khi cúp điện thoại Sầm Niệm đến phòng khách tìm Úc Tiện. “Anh họ của chị nói muốn gặp em.” Cô nhìn sắc mặt Úc Tiện, thấy cậu rất bình tĩnh mới hỏi: “Không sợ à?” “Sợ cái gì chứ?” Úc Tiện nghiêng đầu, “Em thật lòng muốn ở bên chị chứ có lừa gạt chị đâu mà phải sợ hãi.” Nghe vậy Sầm Niệm cũng yên tâm. Tới ngày hẹn Sầm Niệm và Úc Tiện đến nhà hàng gặp Chu Tự Bắc. Người đàn ông khôi ngô dáng người cao ráo đứng bên cửa sổ, ánh mắt đầu tiên của anh rơi vào trên người Úc Tiện khi thấy hai người bước vào, mang theo cảm giác tìm tòi, nghiên cứu, đánh giá, và thêm cả cảm giác áp bức. Sầm Niệm lên tiếng phá vỡ bầu không khí: “Anh họ.” Úc Tiện chào đường hoàng: “Chào anh họ.” Cậu hoàn toàn không cảm thấy ngại gì cả. Chu Tự Bắc không để tâm, anh ngồi xuống, trực tiếp đi vào chủ đề: “Hôm nay tới đây không chỉ để gặp Úc Tiện, anh còn có chuyện quan trọng muốn nói với em.” Sầm Niệm và Úc Tiện nhìn nhau, cả hai đều nhìn ra sự nghi ngờ từ trong ánh mắt của đối phương. “Chuyện gì vậy?” Sầm Niệm hỏi. Chu Tự Bắc đặt một phần tài liệu trước mặt hai người, “Em vẫn luôn không cho anh giúp em điều tra về việc tại sao bị truyền ra chuyện quy tắc ngầm, đối phương làm rất bí mật nên tới khoảng thời gian trước mới phát hiện manh mối.” Sầm Niệm mở tài liệu ra đã lập tức thay đổi sắc mặt: “Bùi Hàng Dịch?” Úc Tiện lập tức lại gần xem, các bằng chứng trên đó đều chỉ ra một người, đó là Bùi Hàng Dịch. Chu Tự Bắc gật đầu: “Vụ thủy quân vừa rồi đã làm cho cậu ta lòi đuôi ra. Anh nhờ người điều tra mới phát hiện cậu ta đã làm ra những chuyện đó.” “Vì sao anh ta phải làm vậy?” Trong đầu Sầm Niệm có trăm ngàn câu hỏi không có lời giải đáp. Lúc mới truyền ra chuyện cô quy tắc ngầm là lúc đang quay tác phẩm thứ hai của cô, mà Bùi Hàng Dịch là diễn viên của tác phẩm, tại sao anh ta lại làm nhu vậy? “Nghe nói bây giờ cậu ta vẫn còn hoạt động.” Chu Tự Bắc liếc mắt một cái, “Nếu như muốn anh sẽ để cậu ta không bao giờ quay lại giới giải trí được.” Con người Úc Tiện cũng trầm xuống: “Người đó thật sự làm người ta chán ghét, nếu không thì nghe lời anh họ đi.” Sầm Niệm nói cảm ơn rồi nói: “Tạm thời không cần, nghe nói gần đây anh ta đang tranh giành một bộ web drama, mấy quy trình này rất quen thuộc với em, em sẽ đề cử cho anh ta một vai diễn càng thích hợp hơn. Chu Tự Bắc nghe vậy đã biết Sầm Niệm tự có quyết định riêng của mình, chuyện này sẽ kết thúc thôi. Nhân lúc Sầm Niệm đi vệ sinh, Chu Tự Bắc nhìn Úc Tiện. “Tuy rằng cậu nhỏ tuổi hơn Sầm Niệm, nhưng làm một người anh trai tôi hi vọng cậu có thể chăm sóc em ấy nhiều hơn.” Chu Tự Bắc nói không nhanh không chậm, “Mặc dù nhìn em ấy có vẻ kiên cường nhưng thật ra không có cảm giác an toàn.” Vẻ mặt Úc Tiện nghiêm túc gật đầu: “Em biết hoàn cảnh của chị ấy, anh có thể giám sát em. Nếu em làm gì có lỗi với chị ấy, không chỉ anh có thể đánh em mà anh trai em cũng sẽ không tha cho em.” Chu Tự Bắc thấy thái độ của Úc Tiện rất chân thành nên tạm thời tin tưởng cậu. Nếu Úc Tiện thật sự làm ra chuyện gì phụ lòng Sầm Niệm thì anh thật sự sẽ đánh Úc Tiện. Trước khi tạm biệt Chu Tự Bắc nói với Úc Tiện: “Lâu rồi tôi và anh trai cậu chưa gặp nhau, hi vọng sau này sẽ chính thức gặp mặt.” Úc Tiện cười gật đầu: “Vâng!” Sầm Niệm đỏ mặt trong phút chốc, bởi vì cô hiểu được chính thức gặp mặt trong lời nói của Chu Tự Bắc có nghĩa là gì. _____________ Trên đường trở về Úc Tiện còn lật xem lại tài liệu, vừa lật vừa cảm thán: “Chị xem đi, cái tên Bùi Hàng Dịch này thật ác độc.” Từ chuyện chụp ảnh bịa đặt lần trước Sầm Niệm đã thay đổi cái nhìn về Bùi Hàng Dịch, chỉ là không ngờ lại nảy sinh thêm nhận thức mới về hắn ta. “Có phải bây giờ chị thấy em đặc biệt tốt không?” Úc Tiện lại nhân cơ hội khen mình, “Em đây chỉ làm chuyện chị thích thôi, không bao giờ làm chuyện chị ghét cả.” Sầm Niệm bất lực, đúng là cái gì cũng phải so sánh mới được. “Chị có muốn xem bộ dạng chật vật của Bùi Hàng Dịch không?” Úc Tiện nhìn điện thoại, “Cuối tuần này bên thành phố Tân có hoạt động, bên ban tổ chức mời em, nghe nói Bùi Hàng Dịch cũng sẽ đi, em giúp chị xả giận.” “Sau bao nhiêu chuyện đã xảy ra như vậy mà vẫn có thể tẩy trắng, fan hâm mộ vẫn còn đó, quả thực rất đáng kinh ngạc.” Sầm Niệm cũng phải cảm thán năng lực của công ty Bùi Hàng Dịch. Úc Tiện nói một cách tự tin, “Không sao đâu, chờ em treo anh ta lên đánh cho mà xem!” “Vậy thì nhận hoạt động này đi.” Sầm Niệm cười: “Thật sự chị rất tò mò tại sao anh ta lại làm nhu vậy.” “Chị nói vậy là muốn đi cùng với em à?” Hai mắt Úc Tiện sáng lên, còn nói thêm: “Nếu phải đi thành phố Tân thì em nói với anh trai một tiếng, đến lúc đó có tiện thì gặp luôn.” Sầm Niệm thấy cậu sắp xếp mọi thứ một cách hào hứng nên đương nhiên cũng không từ chối, gật đầu nói: “Em sắp xếp tốt lắm.” Sau khi tới nhà Sầm Niệm lập tức bị kéo vào nhóm chat của công ty, bởi vì đây là lần đầu tiên cô làm người đại diện tạm thời, nếu đã quyết định làm thì không thể coi là trò đùa được. Đến lúc cô hỏi một câu tôi nên làm gì thì mọi người đều nhất trí trả lời. [Làm cho Úc Tiện nghe lời là được.] Sầm Niệm:??? Cái gì vậy trời? “Em không nghe lời cỡ nào vậy, nhân viên công tác đều lo hết cả lên.” Sầm Niệm chọc ghẹo. Úc Tiện nhìn tin nhắn trong nhóm chat, sau đó tức giận nói: “Bọn họ tung tin đồn nhảm đó!” “Chị thấy không giống lắm.” Sầm Niệm tiếp tục chọc cậu, “Có phải em thật sự không nghe lời không, nếu như vậy người đại diện là chị sẽ mệt chết à.” “Không có.” Sầm Niệm đến cạnh Sầm Niệm ngồi xuống, “Em ngoan ngoãn lắm, đảm bảo sẽ nghe lời.” Sau khi hoạt động được quyết định, ban tổ chức tuyên bố công khai tin Úc Tiện tham gia hoạt động lần này, mà công ty cũng chia sẻ lại để xác nhận. Đây là hoạt động đầu tiên Úc Tiện tham gia sau khi bị tai nạn xe, người hâm mộ cũng rất vui vẻ nhưng cũng lo lắng không có người đại diện sao Úc Tiện có thể sắp xếp được. Còn không chờ mọi người nói ra sự lo lắng Úc Tiện đã trực tiếp đăng bài @Sầm Niệm: Mong chờ sự kiện! —> Sao lại là @Sầm Niệm? —> mặt đầy dấu chấm hỏi.jpg —> Em giai đang làm cái quái gì vậy?? “Chị mau chia sẻ bài Weibo của em đi!” đôi mắt Úc Tiện nhìn Sầm Niệm đầy mong chờ. @Sầm Niệm: Từ Dục bị thương còn chưa hồi phục, tôi tạm thời làm người đại diện thay anh ấy. —> Bây giờ khoe ân ái đều âm thầm như vậy à? —> Mị biết vì sao Sầm Niệm lại làm người đại diện tạm thời của Úc Tiện, vì không ai trong công ty bọn họ có thể quản được Úc Tiện cả, đến cả Từ Dục cũng gọi ẻm là ông cụ non, mị đoán là chỉ có Sầm Niệm mới làm cho ẻm ngoan ngoãn nghe lời thôi. —> Bình luận phân tích rất có lý lẽ, nhưng tui vẫn muốn nói một câu là tui thấy được sự ngọt ngào và siêu dễ thương trong CP của tui! CP của tui là có thật! —> Mị biết mà, sao em giai có thể tha cho chúng ta được [mỉm cười] —> Sợ vcl! Còn có thể như vậy à? —> Cảnh giới cao nhất của việc khoe ân ái mà mị từng thấy… _________________ Buổi tối Sầm Niệm nhận được tin nhắn của Doãn Sơ Hạ nói là mua gì đó cho cô, bảo cô xuống nhận chuyển phát nhanh. Cô đi xuống tầng dưới với sự nghi ngờ trước khi đồ được bỏ vào tủ chuyển phát nhanh. “Cái gì vậy?” Úc Tiện tò mò hỏi. Sầm Niệm lắc đầu: “Sơ Hạ tặng ấy, chị cũng không biết, em lấy kéo cho chị đi.” Cô mở kiện hàng ra trước mặt Úc Tiện, đợi đến lúc thấy được bên trong là cái gì thì cũng không còn cơ hội để hối hận nữa. Sầm Niệm nhìn đến đồ an toàn đã nhanh chóng giấu đi nhưng vẫn bị Úc Tiện phát hiện trước. “Em thấy rồi chị!” Sầm Niệm: “…..” Úc Tiện nhìn thấy tai Sầm Niệm đỏ lên cũng cười: “Vốn em định lên mạng mua, không ngờ chị Sơ Hạ lại hiểu như vậy.” Sầm Niệm cắn chặt răng, bỏ kiện hàng xuống đã lập tức gọi cho Doãn Sơ Hạ: “Sao cậu lại gửi cho tớ mấy cái này?” “Có phải tớ hiểu lắm không?” Doãn Sơ Hạ cười nói, “Không cần cảm ơn tớ.” Sầm Niệm bất lực: “Cậu cảm thấy tớ sẽ cảm ơn cậu?” “Cô nam quả nữ, lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, rất dễ có sự đụng chạm, sau này nó cũng sẽ có tác dụng thôi.” Doãn Sơ Hạ cười lớn, “Đưa idol của mình lên giường của bạn thân, ai được như tớ đâu chứ. Thật sự không cần cảm ơn tớ đâu, cố lên!” Bên kia đã cúp điện thoại, Sầm Niệm thở dài, quay đầu lại chỉ thấy Úc Tiện đang ngồi đó tìm tòi học hỏi. Thậm chí còn nhớ kĩ bao bì của chúng. Sầm Niệm vội vàng qua giật lấy: “Không cần nhớ!” Kết quả Úc Tiện lại tránh được, cả người cũng bị cậu ôm vào trong lòng. Cậu cười nhìn Sầm Niệm như đang hỏi chuyện rất bình thường: “Chị thích vị nào?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]