Cuối cùng Úc Tiện cũng hiểu được tại sao Sầm Niệm không thể uống rượu.
Sầm Niệm của bây giờ hoàn toàn không tìm thấy được cảm giác nào của Sầm Niệm bình thường cả, giống như thay đổi thành một người khác.
Úc Tiện đỡ lưng của cô đề phòng cô bị ngã trên đất, cảm thấy kinh ngạc đối với bộ dạng này của cô vì thế lập tức hỏi: “Chị còn biết chị tên gì không?”
“Niệm Niệm!” Sầm Niệm trả lời thanh thúy.
Hai má Sầm Niệm lúc này đỏ bừng, hơn nữa vẻ mặt còn không rành thế sự, để mà nói thì đây là sự hấp dẫn cực mạnh đối với Úc Tiện.
Úc Tiện vừa nhịn vừa nhẫn, cuối cùng cũng thấy thang máy đã tới, trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm.
Cậu đỡ Sầm Niệm đi tới cửa nhà, bởi vì cửa là khóa mật mã mà cậu lại không biết mật khẩu nên đành phải hỏi Sầm Niệm: “Mật mã nhà chị là gì?”
Sầm Niệm híp mắt, cô kề sát vào tai Úc Tiện rồi nói nhỏ: “Tôi không nói cho cậu đâu.”
Nói xong còn nở nụ cười.
Úc Tiện nhìn thấy bộ dạng say khướt của cô đã biết chắc chắn sẽ không hỏi được mật khẩu, vì vậy đành phải đưa Sầm Niệm về nhà mình.
Thế mà lúc này chân Sầm Niệm cũng không chịu hoạt động, nói bằng giọng đáng yêu: “Cậu bế tôi đi, nếu không thì tôi sẽ không đi đâu.”
Ánh mắt Úc Tiện dần trở nên sâu hơn, cậu hít sâu một hơi mới đè sự rung động trong lòng xuống được.
Nhưng cũng nghe lời bế Sầm Niệm lên.
Sầm Niệm cảm thấy thỏa mãn ôm cổ Úc Tiện, thậm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nga-vao-vong-tay-anh/1078044/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.