Từ Dục không nghĩ tới anh chỉ mới nhắm mắt một cái mà đã không thấy tăm hơi Úc Tiện đâu, đến khi vất vả tìm được Úc Tiện vậy mà thấy cậu ấy giở trò đùa giỡn lưu manh ở nơi công cộng?
“Cậu đang làm cái gì vậy!” Thiếu chút nữa Từ Dục bị dọa đến tim ngừng đập, anh không nên tin rằng cái ông cụ non này sẽ yên lặng đợi anh.---Đọc FULL tại truyentop.net---
“Thật xin lỗi, thật xin lỗi.” Anh nhanh chóng đi qua kéo Úc Tiện ra, nhân tiện xin lỗi một cách ân hận, “Úc Tiện uống nhiều cho nên đầu óc không được rõ ràng, biên kịch Sầm đừng để ý.”
Đầu óc Từ Dục lúc này như muốn nổ tung*, nếu chuyện úc Tiện uống rượu giở trò lưu manh bị tuôn ra một ít tiếng gió nào chắc chắn sẽ xong đời. Cũng may nơi này không có ai đi qua, chỉ cần trấn an Sầm Niệm là được.
Đầu óc như muốn nổ tung
Sầm Niệm thấy Từ Dục đến đây cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi, sắc mặt cô bình tĩnh nói: “Anh đưa Úc Tiện về đi, dù sao liên hoan cũng sắp xong rồi.”
Khó khăn lắm Từ Dục mới tách tay Úc Tiện ra được lại không ngờ cậu ấy cứ cố chấp tới gần Sầm Niệm.
“Chị ơi hu hu…”
“….” Từ Dục cười ha hả, “Xin lỗi biên kịch Sầm, cậu ấy điên rồi.”
Trên mặt Sầm Niệm nóng lên, dĩ nhiên cô biết không phải là Úc Tiện điên rồi, nhìn thấy vẻ mặt không biết gì của Từ Dục cô chỉ có thể giả bộ bình tĩnh nói: “Không sao, nhưng mà cậu ấy uống rượu nhiều, anh vẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nga-vao-vong-tay-anh/1078037/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.