Loại cảm giác xa lạ này làm trong lòng Sầm Niệm nổi lên gợn sóng, đối với cô mà nói nhìn thấy Úc Tiện trong khoảng cách gần như vậy là chuyện vô cùng kì diệu.
“Sao chị đỏ mặt thế?” Úc Tiện ngạc nhiên khi nhìn thấy từ lỗ tai đến cổ của Sầm Niệm phiếm hồng.
Úc Tiện nhanh chóng đặt Sầm Niệm lên sô pha, sau đó nhìn sơ qua rồi nói: “Nóng quá, để em mở cửa sổ.”
Thấy cậu đứng dậy đi tới ban công, tầm mắt Sầm Niệm cũng nhìn theo, vừa hay thấy được sự ngượng ngùng của cậu.
Lúc này Sầm Niệm cũng quên mất lúc nãy mình hồi hộp thế nào, chỉ muốn trêu ghẹo Úc Tiện, “Cậu từng ôm con gái chưa?”
Úc Tiện đã quay lại, nghe nói như thế hai tai càng đỏ hơn: “Chị….sao chị lại hỏi như vậy…”
Sầm Niệm híp mắt lại, vừa cười vừa nói: “Cũng không đúng, lần đầu tiên chúng ta gặp mặt tôi đã ngã trong vòng tay cậu rồi, hình như khi đó cậu cũng rất bình tĩnh.”
Vừa nói xong Sầm Niệm cũng thấy bất ngờ, không ngờ mình với Úc Tiện lại có duyên như vậy.
Úc Tiện mím môi không trả lời, lúc đó cậu chỉ hơi có hảo cảm với lại tò mò về Sầm Niệm thôi, không ngờ sau này tiếp xúc với cô lại rung động. Người mình thích ở trong lòng mình, cậu mà bình tĩnh được mới là lạ.
“Cậu nên xem mấy bộ phim tình cảm để rèn luyện một chút, lúc nào cũng như thế này thì không tốt đâu.” Sầm Niệm trêu chọc cậu.
Úc Tiện bĩu môi hỏi, “Trong kịch bản của chị không viết về tình yêu,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nga-vao-vong-tay-anh/1078027/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.