Ăn cơm xong, cô ngồi ở ghế sô pha xem hoạt hình, anh thì đứng ở phía cửa kính gần ban công, cả anh và cô đều yên lặng không nói gì, thi thoảng cô lại nhìn ra phía anh, cô cũng đang muốn ngầm đoán tâm tư anh, tâm tư sao, một người mới có hai mươi hai tuổi thì có cái gì gọi là tâm tư tính toán chứ:
- Cậu không định về à?
- Tôi lại đang không muốn.
- Cậu thích ở đây sao?
- Được vậy tôi không khách sáo nữa!
Lâm Duy cuối cùng cũng im lặng, bởi bản thân cô cũng không nghĩ anh sẽ nói ở lại. Cô thầm muốn bản thân cố gắng trêu chọc sẽ làm anh thấy ngượng ngùng mà dời đi, ai ngờ mặt anh lại có thể dày đến vậy.
Lâm Duy ấm ức nhưng không thay đổi được gì. Nhìn cậu chàng lần lượt mở từng căn phòng một tìm tòi đồ đạc, sau đó lựa chọn phòng cho mình khiến cô thấy căn nhà bớt trống trải. Cô lại thầm muốn hàng ngày sẽ trở lại đây, nhưng cô lại cũng thầm nghĩ, vậy những ngày cậu đi quay xa không ở nhà, một mình cô ở nơi này liệu còn sinh mong nhớ.
Cô vốn dĩ là người không quan tâm đến những chuyện tình cảm thị phi, nhưng để nói là người chưa trải qua tình trường chắc chắn không phải. Cô đã từng có, nhưng có lẽ chuyện tình cảm không mượt mà đối với cô cũng giống như cuộc đời chính cô vậy. Cô từng có niềm ao ước chỉ cần làm ba tháng chăm chỉ lại dành ra thời gian một thời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nga-vao-tinh-yeu/2974037/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.